Chương 2155: Bất Niệm Sơn (hạ)
Chương 2155: Bất Niệm Sơn (hạ)
Trong ngày hôm nay.
Mấy đệ tử La Yên Môn trấn giữ sơn môn, nhìn thấy độn quang liên tục bay qua đỉnh đầu, thần sắc không tự giác bắt đầu khẩn trương lên.
"Ngô sư huynh, Chu sư bá coi trọng sư huynh như vậy, sư huynh chắc đã nghe nói một ít chuyện? Sư môn sao lại như lâm đại địch vậy? Không tiếc hao phí linh thạch mở hộ sơn đại trận, ngay cả chưởng môn và mấy vị tổ sư đều xuất quan, mấy tháng qua còn nhiều lần xuất môn, chẳng lẽ Tu Tiên Giới đã phát sinh biến cố sao?"
Một thiếu nữ ngây ngô khó kìm nén lòng hiếu kỳ, thừa dịp tạm ngưng, thấp giọng hỏi thanh niên bên cạnh.
Đệ tử khác cũng nhìn qua, mở miệng phụ họa, đồng dạng hiếu kì như thiếu nữ.
Nghe các sư đệ thổi phồng, Ngô sư huynh âm thầm đắc ý, quét mắt nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Vài ngày trước trong lúc luyện đan ta nghe Chu sư bá nói, các ngươi không nên nói cho người khác biết. Mấy tháng trước, nghe nói có một vị tổ sư Nguyên Anh độ kiếp gần đây. Đột nhiên gần sơn môn xuất hiện một vị Nguyên Anh thần bí, chưởng môn bọn họ sao lại không lo lắng?"
"Tổ sư Nguyên Anh!"
Chúng đệ tử liên tục kinh hô, khó tưởng tượng đến nhân vật cao cao tại thượng kia.
Thực lực La Yên Môn có thể hoành hành một phương, nhưng không thể xuất ra một vị tổ sư Nguyên Anh.
"Thiên kiếp trong truyền thuyết sao! Vị tiền bối kia độ kiếp thành công không?"
Mặt mũi thiếu nữ tràn đầy hướng tới, tay vỗ ngực, ngữ khí kích động truy vấn.
"Ta làm sao biết?"
Ngô sư huynh buông tay: "Đoạn thời gian trước mấy vị tiền bối Lục Hư Môn đến đây, khẳng định vì việc này mà đến, đoán chừng chẳng thu hoạch được kết quả tốt, nếu không sư môn đã sớm trở lại bình thường rồi."
"Đúng thế..."
Chúng đệ tử nhao nhao gật đầu, châu đầu ghé tai, nghị luận lên.
Đúng lúc này, dưới núi đột nhiên truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.
Chúng đệ tử vội vàng chỉnh đốn đội hình, theo âm thanh nhìn lại, thần sắc lập tức ngốc trệ.
Chỉ thấy dưới núi có một đám người đang bay vút lên núi, khí thế hùng hổ, rõ ràng kẻ đến không thiện.
Tạ gia và La Yên Môn không hợp nhau, môn hạ đệ tử nhiều lần cọ xát, Ngô sư huynh tuỳ tiện liền nhận ra mấy gương mặt quen thuộc.
"Người của Tạ gia!"
Ngô sư huynh lên tiếng kinh hô, lập tức bóp nát linh phù cảnh cáo, lớn tiếng cuồng hô: "Tạ gia tấn công núi!"
'Ầm!'
Linh phù vỡ vụn, một còi tiễn theo đó xuất hiện, bắn thẳng lên chân trời.
Sương mù chung quanh sơn môn, cuồn cuộn hướng trung tâm khép lại, không lưu khe hở, hộ sơn đại trận hoàn toàn mở ra.
Chỉ một thoáng, toàn bộ La Yên Môn chấn động.
Từng đạo độn quang từ trong núi bay ra, phóng tới sơn môn.
Một tu sĩ hôi sam dẫn đầu đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước sơn môn, sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát: "Tạ An làm càn! Ngươi dẫn đầu Tạ gia, vô cớ xông lên sơn môn, đến tột cùng muốn thế nào!"
Tạ An dừng lại trước sơn môn, khoát cánh tay chặn lại.
Đệ tử Tạ gia triển khai trận thế trước La Yên Môn, binh phong trực chỉ La Yên Môn, nghe lời vô sỉ này, từng ánh mắt lòng đầy căm phẫn, trong mắt phun lửa, chửi mắng không dứt.
Tạ An cười lạnh: "Phù Độ Quận không ai không biết, Bồ Sơn vốn là tổ địa của Tạ gia! Đám La Yên Môn các ngươi ỷ thế hiếp người, đoạt động phủ của người khác, còn mặt mũi nào chất vấn Tạ mỗ, thật không biết liêm sỉ!"
Tu sĩ hôi sam nghe vậy trì trệ, gã đương nhiên biết nội tình, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Tạ gia suy sụp, La Yên Môn đã sớm coi Bồ Sơn như nhà của mình.
Vạn vạn không nghĩ tới, Tạ gia lại dám đánh tới cửa, quả thực không biết sống chết.
Tu sĩ hôi sam hừ lạnh một tiếng, vừa muốn chửi ầm lên, chợt thấy chưởng môn đi tới, vội vàng khom người thi lễ, lui sang một bên.
Chưởng môn La Yên Môn họ Mạc, thân mặc một bộ thanh bào.
Người có tên, cây có bóng.
Nhìn thấy Mạc chưởng môn từ trong sương mù hiện thân, không chỉ trên dưới La Yên Môn im lặng, đệ tử Tạ gia đang kêu gào cũng không tự giác yếu đi.
Thấy Tạ gia ngăn cửa, Mạc chưởng môn không mảy may tức giận, nhắm hai mắt lại, ánh mắt trực tiếp lướt qua Tạ An, nhìn Tạ Tiềm đứng sau lưng Tạ An, khẻ di một tiếng: "Tạ Tiềm lão quỷ, ngươi quả nhiên còn sống."
"Tổ địa còn nằm trong tay người khác, Tạ mỗ không mặt mũi nào đi gặp tiên tổ Tạ gia?"
Tạ Tiềm tiến lên một bước, khí tức bộc phát, đối chọi Mạc chưởng môn gay gắt.
Nhưng tu vi không bằng đối phương, khí thế rõ ràng yếu đi một bậc.
Mạc chưởng môn không những không giận mà còn cười: "Ngày đó Lục Hư Môn chứng kiến, chúng ta giao dịch công bằng, Mạc mỗ lười nhác tranh đấu vô vị cùng ngươi khác. Ngươi nghĩ thông suốt chưa, chỉ dựa vào những lão già yếu tàn tật các ngươi, thật muốn nhấc lên đại chiến sao…"
Nói được nửa câu, Mạc chưởng môn chợt thấy Tần Tang hóa thân đứng bênh cạnh Tạ An.
Mạc chưởng môn càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, mới vừa rồi gã vậy mà không chú ý tới sự tồn tại của người này, hoàn toàn không để mắt đến đối phương.
Thần sắc chợt trì trệ.
Mạc chưởng môn gắt gao nhìn Tần Tang chằm chằm, trên khuôn mặt dần dần lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Tần Tang cất bước tiến lên.
Một bước nhìn như tùy ý, mà lại cách hộ sơn đại trận, tâm thần đám người La Yên Môn như bị sét đánh, kể cả Mạc chưởng môn cùng nhau lui lại một bước.
"Mạc chưởng môn nói đúng, chúng ta giao dịch công bằng. Năm đó nếu Lục Hư Môn làm chứng kiến, lúc này cũng nên từ Lục Hư Môn bình phán, ai đúng ai sai."
Nói xong, Tần Tang nghiêng người, chìa tay ra: "Mạc chưởng môn sao không phái người đi mời đạo hữu Lục Hư Môn, bần đạo rửa mắt mà đợi."
… …
Phù Độ Quận tương liên sơn thủy, phong cảnh tú mỹ.
Tinh không vạn lý.
Lại có một đám mây trắn lao vùn vụt trên không.
Bên trên bạch vân có hai bóng người, nguyên lai là một kiện pháp bảo phi hành.
Bề ngoài hai người rất trẻ trung.
Một thanh niên đeo tấm bảng gỗ khắc ba chữ Chấp Pháp Đường bên hông, hai đầu lông mày phong mang tất lộ, khí vũ hiên ngang. Một người khác thì bình thường tự nhiên hơn nhiều, vẻn vẹn mặc đạo bào màu trắng, thần tình lạnh nhạt, khí tức bình thản, nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Trong chớp mắt, bạch vân phi độn qua từng đầm núi, bình ổn dị thường.
Thanh niên đứng ngoài rìa mây trắng, nhìn cảnh tượng bên dưới, nhẹ giọng nói: "Lục sư bá, sắp đến Phù Độ Quận rồi."
Thần thái của thanh niên cực kì cung kính.
Bởi vì đối phương nhìn như tuổi tác tương tự mình, kì thực tiếng tăm lừng lẫy Bất Niệm Sơn, Lục Chương trưởng lão Chấp Pháp Đường!
Lục Chương không chỉ quyền cao chức trọng, bản thân cũng là một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nghe nói trong Bất Niệm Sơn vị chấp pháp này có khả năng trở thành đại tu sĩ nhất.
Lục Chương không trả lời, im lặng không nói lời nào.
Thanh niên không dám mất kiên nhẫn nửa phần, đứng yên một bên.
Đúng lúc này, Lục Chương đột nhiên mở hai mắt, trong mắt bùng lên tinh quang, vươn người đứng dậy.
Thanh niên thấy thế giật mình, còn không biết chuyện gì, đã bị một cỗ lực lượng hung hăng chấn bay, bên tai chợt nghe tiếng quát của Lục Chương: "Mau lui lại!"
Thanh niên miễn cưỡng ổn định thân hình, hoảng sợ phát hiện, mây trắng phía trước chẳng biết nổi lên cuồng phong lúc nào.
Một cỗ ba động đáng sợ từ trong núi bên dưới xông lên bầu trời.
Cuồng phong gào thét, cỗ lực lượng kia phi tốc hội tụ lại một chỗ, sau một lát ngưng tụ thành một nhân ảnh hư ảo.
"Thần thức hóa hình!"
Thanh niên la lên thất thanh.
Nhân ảnh mở miệng, gióng nói cuồn cuộn như sấm.
"Lục đạo hữu, bần đạo đợi đã lâu, sao không xuống gặp mặt một lần?"