Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Liên Thủ Chống Cự

Chương 216: Liên Thủ Chống Cự Chương 216: Liên Thủ Chống Cự

Tuy nhiên, ở phía xa khu vực đó là một vùng đất vô chủ, đặc biệt là khu vực cận kề kẽ hở không gian, nơi mà cám dỗ và nguy hiểm cùng tồn tại. Bao năm qua không biết đã có bao nhiêu Kim Đan Thượng Nhân chết ở đó.

Để canh giữ hùng quan, diệt Vân Thú bên trong Cổ Tiên chiến trường, đặc biệt là để khám phá di tích bên trong Cổ Tiên chiến trường, các đại tông môn đều chiêu mộ đệ tử đến Cổ Tiên chiến trường, tất nhiên Thiếu Hoa Sơn cũng không ngoại lệ.

Lần này, Ngu chưởng môn đã sớm nói với hắn, cho dù Tần Tang không chủ động gác hùng quan thì có ngày hắn cũng sẽ bị gọi đến. Nói chung là phải ở đó ít nhất 20 năm, lúc đó mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ.

Cực tây Vạn Yêu Thành, bị yêu tu của Thiên Yêu Khâu độc chiếm. Mặc dù ở chỉ có một tòa hùng quan, nhưng diện tích của Cổ Tiên chiến trường lại kéo dài đến tận cực tây. Tu sĩ con người khó có thể tới, phạm vi rộng lớn không thua kém gì các khu vực mà tông môn chính đạo nắm trong tay.

Ngoài ra còn có một tòa thành lớn, là hùng quan mà chính đạo và Ma Môn cùng khống chế, có tên là Âm Sơn Quan, thành chủ có thực lực bất phàm, nghe nói cũng là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Chính ma hai phe có vẻ rất ăn ý, cũng không mở rộng xúc tu đến vùng này. Điều này dẫn đến trong thành Âm Sơn ngư long hỗn tạp, chính ma tà tu, bàng môn tà đạo, tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có.

Hai tòa hùng quan là Thiên U và Thanh Dương nằm ở đầu phía đông, đương nhiên là do ma đạo nắm giữ, thông tin về hai tòa hùng quan này trong ngọc giản cũng không có nhiều.

Hai đạo tu sĩ chính ma cũng được phân biệt một cách rõ ràng trong Cổ Tiên chiến trường. Họ vây quanh hùng quan của bản thân, không dám tùy tiện vượt qua ranh giới. Thiếu Hoa Sơn, Thái Ất Đan Tông và Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung cùng nắm giữ Huyền Lư Quan, ba thành ở giữa của chính đạo cách hai thành Thuần Cương, Âm Sơn của Ma Đạo một khoảng rất lớn.

Cũng vì thế nên Tần Tang mới dám tới Cổ Tiên chiến trường.

Phải biết rằng Kim Đan Thượng Nhân may mắn còn sót lại của Khôi Âm Tông vẫn đang ẩn thân trong Cổ Tiên chiến trường, Thực Tâm Trùng bên ngoài Nguyên Thần của Tần Tang vẫn còn đó, một khi tiến vào phạm vi thần thức của Kim Đan Thượng Nhân kia thì hắn sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Thực Tâm Trùng giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu, bất kì lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng nguy cơ vẫn chưa bị hóa giải. Khi tiến vào Cổ Tiên chiến trường, cũng không dám tùy tiện rời khỏi vị trí Huyền Lư Quan.

Mặt khác, ở trong Cổ Tiên chiến trường làm gì cũng phải cẩn trọng, nếu chẳng may gặp phải đám Vân Thú đi theo đàn, lọt vào vòng vây rồi thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khó mà sống sót.

Tần Tang cũng đã chuẩn bị tinh thần kiếm một ít tích lũy rồi mới dám động đến Cổ Tiên chiến trường, bây giờ tới đây cũng chỉ là muốn tìm hiểu một chút mà thôi.

Tần Tang đọc kỹ nội dung trong ngọc giản, ghi nhớ trong lòng. Thấy bên ngoài cũng đã muộn, liền lấy tin tức về yêu thú Yêu Linh kỳ, ngồi lên Phi Thiên Thoa bay ra khỏi Thiếu Hoa Sơn, đi thẳng về phía Nam.

Trong lòng vẫn còn bận tâm tới Cửu Huyễn Thiên Lan trong động phủ, Tần Tang hận không thể ngày ngày trở về động phủ nhìn qua, thế nên lần này một khắc cũng không trì hoãn. Đợi đến khi bay ra khỏi phạm vi Thiếu Hoa Sơn mới hạ độn quang, ngực kiếm bay lướt trên mặt nước.

Trên đường đi, hắn xem qua một lượt tài liệu về hai con yêu thú.

Một con là Xà yêu, và con kia là Bạch Tê Ngưu thành yêu, tất cả đều ẩn náu sâu bên trong Vân Thương Đại Trạch.

Ban đầu chúng trốn trong động phủ dưới nước mà toàn tâm tu luyện thật tốt, Thiếu Hoa Sơn cũng không nhận ra được sự tồn tại của chúng, nhưng hai con yêu thú này lại không chịu được cô đơn.

Tin tức về xà yêu được một vị sư huynh họ Vương báo cáo lên, hắn ta được sư môn cử đến Vân Thương đại trạch đánh lui xà yêu. Trên đường trở về, hắn ta bất ngờ bị xà yêu tấn công khi đang phi hành trên không.

Cũng may thực lực của Vương sư huynh cũng không yếu, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy vẫn bảo vệ được nơi yếu hại, tuy bị thương nhưng vẫn đánh lui được xà yêu. Nhưng con xà yêu này trơn trượt không lưu tay, lại giỏi Thủy Độn Chi Thuật, Vương sư huynh đuổi đánh xà yêu xuống nước, nhưng đó thì mất dấu.

Vốn nóng lòng trở về phục mệnh với trưởng môn nên Vương sư huynh đành phải thả nó một đường sống. Nhưng sau khi trở về núi thì càng nghĩ càng giận, sau hai lần trở về đều không bắt được con yêu thú này, nhưng lại tìm được một bộ da rắn trên một hòn đảo nên đoán động phủ của xà yêu các đó không xa, nhưng nó ẩn nấp quá kỹ nên khó mà tìm thấy được.

Thế là Vương sư huynh liền đem việc này trình báo lên Chưởng môn, để lại địa đồ, nói rằng nếu ai trong môn phái có được con xà yêu này thì hắn ta nhất định sẽ hậu ta.

Lá gan của con Bạch Tê yêu thú kia còn lớn hơn, nó tấn công một mỏ linh thạch của Thiếu Hoa Sơn.

Mỏ đá linh thạch này nằm trên một hòn đảo, quặng mỏ kéo dài tới tận đáy. Quy mô vốn không lớn, giờ linh thạch bên trong cũng sắp bị khai thác cạn kiệt nên chỉ để lại một số đệ tử Luyện Khí kỳ ở trong trông giữ. Giá trị cuối cùng bị vắt kiệt, cộng thêm sư môn lưu lại trận pháp cấm chế nên tới bây giờ vẫn luôn ổn định.

Một thời gian trước, một con Bạch Tê yêu thú không biết chạy tới từ nơi nào công kích mỏ linh thạch mà không hề báo trước.

Bạch Tê yêu thú là đại yêu Yêu Linh kỳ, thủ hộ khoáng mạch đều là đệ tử Luyện Khí kỳ, đột nhiên lọt vào tập kích, luống cuống tay chân mở đại trận, liên thủ chống cự.
Bình Luận (0)
Comment