Chương 2162: Thanh Hư Huyễn Cảnh (thượng)
Chương 2162: Thanh Hư Huyễn Cảnh (thượng)
Thời điểm Thừa Huyễn Tử nhận thua cơ hồ bị dồn đến tuyệt cảnh, không chỗ chạy trốn, có thể nói trận này bại hoàn toàn.
"Đã nhường!"
Tần Tang thành thạo điêu luyện, thu kiếm đừng lại, khí tức bình ổn, so với Thừa Huyễn Tử chật vật không chịu nổi thì chênh lệch rõ ràng.
Thừa Huyễn Tử thở hổn hển thầm chửi thề một câu, sắc mặt âm trầm, nhấc chưởng trảo hư không.
Huyễn cảnh còn sót lại triệt để sụp đổ, trở về bản chất phất trần, hóa thành một đạo lưu quang, bay vào trong tay Thừa Huyễn Tử, một lần nữa ngưng tụ thành cây phất trần.
Lúc này Tần Tang thấy rõ ràng.
Lục Hư Sơn vốn giấu bên trong phất trần, thông qua phất trần thu phát, hai kiện bảo vật vậy mà hoà thành một bộ, nhìn hơi kì lạ.
"Cáo từ!"
Cảnh giới hai bên tương đương, đối thủ chỉ dùng kiếm thuật, bản thân đại bại còn bị thua thiệt. Thừa Huyễn Tử cảm thấy không còn mặt mũi nào lưu lại, phất ống tay áo quay người rời đi.
La Vinh đạo nhân và Kính Ninh thần sắc phức tạp, tiếp tục dây dưa thì không tốt, bay trở về Bồ Sơn, đất bằng sinh phong, cuốn đệ tử Lục Hư Môn bay lên không trung, nhanh chóng rời đi.
Chỉ một mình vị đệ tử tuần chiếu của Lục Hư Môn năm đó làm chứng lưu lại.
Đối mặt ba vị tổ sư Nguyên Anh, vị đệ tử này không khỏi nơm nớp lo sợ: "Ba vị tiền bối, do năm đó vãn bối cân nhắc không chu toàn, không thể nhìn thấu Thanh La Trướng bị kẻ gian động tay chân, làm ngộ phán. Ước định lẽ ra đã hết hiệu lực, chiếm cứ Bồ Sơn nhiều năm làm Tạ gia tổn thất nặng nề, La Yên Môn nên bồi thường."
Tần Tang tự nhiên không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, không có khả năng chém giết La Yên Môn, tùy ý nhẹ gật đầu, để cho Tạ An và Tạ Tiềm xuống dưới thương lượng.
Chỉ chốc lát sau.
Một đám người men theo sơn đạo đi xuống.
Đệ tử La Yên Môn như cha mẹ chết thấp giọng khóc.
Vị đệ tử tuần chiếu của Lục Hư Môn suýt nữa bị liên lụy, càng nhìn vị Mạc chưởng môn này càng cảm thấy chướng mắt, lạnh lùng nói: "Mạc chưởng môn, chọc giận tổ sư Nguyên Anh, thì khó tránh hạ tràng diệt môn tuyệt hậu, trả giá như vậy đã thiên đại vận khí rồi, về sau Phù Độ Quận không thể lưu ngươi. Nể tình xưa, ta giúp ngươi tìm đất dung thân, ngươi nhanh thu xếp theo lão phu về Lục Hư Môn. Có thể giữ được tính mệnh hay không, còn phải xem vận mệnh của ngươi…"
Lục Hư Môn.
Ba vị Nguyên Anh tề tụ trong động phủ của Thừa Huyễn Tử.
Thừa Huyễn Tử nhìn về phía Kính Ninh: "Sư muội, đã liên lạc Ngô đạo huynh chưa? "
Kính Ninh gật đầu: "Long Cư Động Thiên không phát hiện Bất Niệm Sơn hành động dị thường, ta đã liên lạc cứ điểm Đông Hải, điều tra lai lịch của hai người kia, chúng ta chỉ cần chờ tìn tức thôi."
La Vinh đạo nhân một mực cúi đầu trầm tư, đột nhiên chen lời nói: "Có lẽ, Lục Chương tự mình hành động!"
"Sao đệ lại nghĩ vậy?"
Thừa Huyễn Tử và Kính Ninh nhìn qua.
La Vinh đạo nhân cười lạnh nói: "Ba Nguyên Anh trung kỳ, hừ! Coi như Bất Niệm Sơn muốn khống chế toàn bộ Phù Độ Quận, cũng không cần xuất đại thủ bút như thế. Ta còn cho rằng Bồ Sơn không đơn giản, cất giấu bí mật nào đó! Phát hiện bí mật khả năng không phải Lục Chương, nếu không chẳng cần đến ngoại nhân, tên Lục Chương kia bất quá thuận nước đẩy thuyền..."
"Sư đệ nói như vậy, có mấy phần đạo lý."
Thừa Huyễn Tử khẽ vuốt cằm, suy tư một lát: "Âm thầm phái người quan sát Bồ Sơn. Nếu thật có chí bảo xuất thế, chắc hẳn Ngô đạo huynh sẽ không thờ ơ!"
Bồ Sơn.
Trên núi chỉ còn Lục Chương, Tần Tang và hậu nhân của Tạ gia.
Ra lệnh tiểu bối Tạ gia thu thập xong một tòa phòng, Tần Tang phân sức hai sừng, mời Lục Chương an tọa.
Sau khi đứng ngoài quan sát trận đấu pháp, Lục Chương tán thưởng thần thông của Tần Tang không thôi: "Lục Hư Sơn tinh thông huyễn thuật, mấy môn thần thông và bảo vật danh khí tại Trung Nguyên không nhỏ, lại bị đạo hữu tuỳ tiện phá giải."
"Đạo hữu quá khen! Vì Thừa Huyễn Tử đạo hữu khinh thường, nên bị kiếm trận của Tần mỗ vừa lúc khắc chế mà thôi."
Tần Tang tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Thật sao?"
Lục Chương lộ vẻ không tin.
Đến cùng có phải thần thông khắc chế hay không, Lục Chương tự nhận nhìn ra được.
Tần Tang không muốn để người khác biết, gã cũng không tiện truy vấn.
Hóa thân đóng tốt vai Thanh Phong đạo trưởng, hướng Lục Chương thi lễ, trầm giọng nói: "Về sau Tạ gia cần Bất Niệm Sơn và đạo hữu giúp đỡ, nếu có chỗ đắc tội, hi vọng đạo hữu rộng lòng bỏ qua."
Lục Chương đáp lễ: "Đáng tiếc hôm nay không thể nhìn thấy Thanh Phong đạo trưởng xuất thủ, đạo trưởng có thể tương giao với Tần đạo hữu, thần thông nhất định không bình thường. Nhiều thêm một vị cao thủ tọa trấn Trác Châu, sư môn và bần đạo phi thường chờ mong, giúp cho tiên đạo Trác Châu đại hưng, trăm hoa đua nở, một ngày kia vượt qua cả Giang Tả Lục Châu! Bất quá, đạo hữu đã lựa chọn làm lão tổ Tạ gia, cần biết chuyện khai tông lập phái hoàn toàn khác khi chúng ta một thân một mình, nhất là tại Trung Nguyên! Nhị vị đạo hữu hôm nay làm việc diệu thấp, bản thân lại nắm lý trong tay, rất tốt."
"Bần đạo làm việc khó tránh khỏi sơ suất, về sau cần thỉnh giáo đạo hữu nhiều hơn. Hôm nay vẫn còn chuyện chưa làm, xin nhị vị đợi một lát..."
Hóa thân thi lễ, đứng dậy rời khỏi phòng.
Đệ tử Tạ gia đã bị xua đuổi đến sau núi, trước gia thạch chỉ còn Tạ An và Tạ Tiềm.
"Tham kiến lão tổ! "
Thấy hóa thân đi tới, hai người quỳ xuống đất hành lễ, đã nhận định Tần Tang là lão tổ nhà mình.
Hóa thân từ chối cho ý kiến, đi thẳng tới trước gia thạch.
Mới vừa rồi lúc dẫn động gia thạch hiển hiện dị tượng, hắn đã kiểm tra qua, phong ấn do Tiêu Tương Tử lưu hạ hoàn hảo không chút tổn hại.
Hóa thân đánh ra mấy trận kỳ, phong tỏa không gian chung quanh gia thạch, sau đó ngồi xuống mặt đất.
Tạ Tiềm và Tạ An thối lui đến một bên, mặt mũi tràn đầy kích động, vô thức ngừng thở.
Hóa thân duỗi hai tay ra, thôi động chân nguyên ngưng tụ thành một lệnh bài.
Ấn quyết phức tạp, phù văn lít nha lít nhít, hai người Tạ Tiềm nhìn thoáng qua liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
'Phốc!'
Pháp ấn lóe lên, dung nhập gia thạch.
'Ầm' Một tiếng, gia thạch lắc lư kịch liệt, toàn thân lấp lánh bạch quang, cả khối đá biến thành bạch ngọc, tiếp đó nhộn nhạo lên từng vòng hào quang.
Đã bố trí cấm chế ngăn cản dị tượng, nhưng khó tránh khỏi xuất hiện ba động phát tán.
Lục Chương và bản tôn trò chuyện vui vẻ, thời điểm thao thao bất tuyệt, thần sắc đột nhiên hơi động, cảm thấy một tia dị thường.
Trước gia thạch Tạ gia.
Ba động hào quang càng ngày càng dày đặc, bao phủ hóa thân vào trong.
Hai tay hóa thân bay múa, một hồi biến ảo làm cho người hoa mắt, đột nhiên ấn lên gia thạch, ba động hào quang theo đó vỡ vụn, tiếp đó quang mang giống như thủy triều rút đi, khôi phục bình thường.
Bất quá, trong thức hải của hoá thân, xuất hiện một cánh cửa hư ảo, chính là cửa vào Thanh Hư Huyễn Cảnh!
Hóa thân xúc động gia thạch, chợt cảm thấy chung quanh biến hóa sáng tối một hồi, cảnh sắc đại biến.
Linh khí nồng nặc thổi lên mặt.
Hóa thân biểu lộ hài lòng, lúc này mới đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Hắn đứng trên một bệ đá bằng phẳng, trên bệ đá còn điêu khắc hoa văn.
Điện các chung quanh đã biến mất.
Thay vào đó một mảnh sơn lâm thanh thúy tươi tốt.
Nhìn như sinh cơ bừng bừng, trong núi rừng lại tìm không thấy bất luận chim thú nào, ngay cả âm thanh côn trùng kêu cũng không nghe thấy, nơi này thật lâu không ai đến, bầu không khí hoang lạnh không hiểu.
Thanh Hư Huyễn Cảnh một động phủ thượng giai khó được, chất chứa đỉnh cấp linh mạch, linh khí tinh thuần dị thường, đáng tiếc linh mạch không đủ lớn, chỉ có thể dung nạp hai ba tên Nguyên Anh tu hành.
Cho tiểu môn phái dư xài, nhưng còn chưa đủ chống đỡ một thế lực siêu cấp.
Hóa thân quay người, ngạc nhiên phát hiện, chủ phong Bồ Sơn ngay bên dưới.
Ánh mắt quét qua một vòng mới xác định, Thanh Hư Huyễn Cảnh kỳ thật ngay trên đỉnh Bồ Sơn, không phải không gian khác, chính là một phần của ngọn núi, bị người dùng đại thần thông ngăn cách thế giới bên ngoài, hội tụ linh tú bát phương.
Ở bên ngoài, kể cả Tần Tang bên trong, hoàn toàn nhìn không thấu đỉnh Bồ Sơn dị thường.