Chương 1633: Đến nhà (hạ)
Chương 1633: Đến nhà (hạ)
Thanh Hư Huyễn Cảnh.
Hóa thân của Tần Tang đang tĩnh tu.
Băng Phách Thần Quang chưa luyện thành, hóa thân sử dụng Linh Bảo như một át chủ bài, thủ đoạn bình thường đối địch không đủ phong phú, Tần Tang chuẩn bị tiếp tục tăng tu vi hóa thân lên, suy nghĩ nên đi du lịch.
Sáng sớm trên Bồ Sơn, tình cảnh phồn vinh náo nhiệt.
Đệ tử Tạ gia kẻ thì bay trong mây, người thì đứng trên đỉnh núi, đắm chìm ánh sáng mặt trời, thu nạp tử khí.
Đến phiên Tạ Tiềm đi xử lý tục vụ bên ngoài.
Nhìn những hậu bối triều khí phồn thịnh này, Tạ Tiềm không tự giác biểu lộ mong đợi, chờ mong thời gian sắp tới của Tạ gia.
Tạ Tiềm đã gần đến tuổi già.
Tu luyện trong Thanh Hư Huyễn Cảnh, nhờ Tần Tang chỉ điểm, tu vi tuy tiến bộ, nhưng thọ nguyên có hạn, đã đánh mất khả năng Kết Anh.
Khi còn sống có thể nhìn thấy Tạ gia trọng chấn, Tạ Tiềm đã vừa lòng thỏa ý, thầm nghĩ không uổng đời này, không thẹn khi gặp tổ tiên Tạ gia dưới cửu tuyền.
Nghĩ tới đây, Tạ Tiềm nhịn không được đưa mắt nhìn lên gia thạch.
Ngày nay hết thảy, đều nhờ vị kia ban cho!
Người này đến cùng có phải lão tổ Tạ gia hay không?
Tạ Tiềm không quan tâm chuyện đó chút nào, bởi vì Tạ Tiềm chưa từng suy nghĩ vấn đề này.
Đang muốn trở về phòng, Tạ Tiềm đột nhiên chú ý tới, bên dưới ánh sáng mặt trời tựa hồ có một đám mây màu vỏ quýt, bị gió thổi đến Bồ Sơn.
Trời sáng khí trong, mây trên không trung mỏng manh.
Chỉ duy nhất đám mây màu vỏ quýt ngưng tụ không tan, tốc độ cực nhanh.
Tạ Tiềm ngưng mắt nhìn kỹ, ý thức được đám mây vốn màu trắng, nghĩ đến một người, lập tức thu hồi biểu lộ nhẹ nhõm trên mặt, cổ động chân nguyên, thanh âm truyền khắp Bồ Sơn: "Tất cả nhanh chóng trở về động phủ, chưa cho phép thì không được ra ngoài! "
Đệ tử Tạ gia rối loạn ầm ĩ, không dám nghịch lại mệnh lệnh của lão tổ, trên núi trong chớp mắt không còn một ai.
Tạ Tiềm thì bấm một ẩn thân quyết, vội vàng đi vào Thanh Hư Huyễn Cảnh báo tin: "Lão tổ, Lục trưởng lão tới chơi."
Bên ngoài Bồ Sơn.
Bên trên mây trắng, hai đạo nhân ảnh đứng sóng vai nhau.
Một người trong đó chính là Lục Chương.
Một người khác là tăng nhân người khoác cà sa.
Tăng nhân hình dạng đường đường, mày rậm mắt to, hai tai như luân, rất có tướng Phật, nhìn như hai mươi mấy tuổi, nhưng trên thân phát tán khí thế cực kì hùng hậu, so với Lục Chương lại không rơi vào thế hạ phong.
Tăng nhân đứng trên đám mây, hai mắt hơi khép, một tay vân vê chuỗi phật châu, trong miệng nói lẩm bẩm, không biết đang tụng kinh hay đang niệm chú.
Lục Chương không quấy rầy tăng nhân, duy trì trầm mặc, cho đến khi nhìn thấy Bồ Sơn, mới đưa tay chỉ Bồ Sơn nói: "Tiêu Hành thiền sư, phía trước chính là Bồ Sơn."
Tiêu Hành thiền sư dừng động tác lại, buông tay xuống, ngưng mắt nhìn Bồ Sơn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Lục Chương thấy vậy mỉm cười nói: "Thiền sư chẳng lẽ bị ngoại trướng mê hoặc?"
"A Di Đà Phật."
Tiêu Hành thiền sư tụng một tiếng phật niệm: "Núi không cao! Chắc hẳn trong núi có khác càn khôn, mới có thể lưu Thanh Phong đạo hữu lại."
Lục Chương gật đầu: "Thiền sư yên tâm, tu vi của Thanh Phong đạo hữu không kém hơn hai ta, vị Tần đạo hữu kia càng siêu phàm thoát tục, tu sĩ cùng giai khó có địch thủ, khẳng định lai lịch lớn, tìm bọn hắn nhất định không sai. Ầy, Thanh Phong đạo trưởng đã biết chúng ta đến…"
Lời còn chưa dứt, hộ sơn đại trận liền tách sang hai bên, một nhân ảnh từ trong Bồ Sơn đi đến.
Lục Chương cất giọng hô: "Thanh Phong đạo hữu, chúng ta mạo muội đến bái phỏng, không quấy rầy đạo hữu thanh tu chứ?"
"Không sao, bần đạo vừa mới xuất quan…"
Tần Tang và Lục Chương đã hết sức quen thuộc, bật cười lắc đầu, đã sớm chú ý tới tăng nhân đứng bên cạnh Lục Chương "Vị này cao tăng này xưng hô thế nào?"
"Bần tăng pháp hiệu Tiêu Hành."
Tiêu Hành thiền sư tiến lên một bước: "Chào Thanh Phong đạo trưởng."
"Chẳng lẽ Tiêu Hành thiền sư của Cam Lộ Thiền Viện?"
Tần Tang khẽ giật mình, âm thầm nghiêm nghị.
Đến Trung Nguyên nhiều năm, Tần Tang đã nghe qua các đại thế lực siêu cấp, Cam Lộ Thiền Viện tuyệt không thấy lạ lẫm.
Không khác, đương thời Cam Lộ Thiền Viện có một vị tu sĩ Hóa Thần, Tuệ Quang Thánh giả!
Cam Lộ Thiền Viện toạ hạ tại Giang Tả Lục Châu, một nơi giàu có nhất thiên hạ.
Tại Giang Tả Lục Châu, còn một đạo môn không kém Cam Lộ Thiền Viện, chính là Bát Cảnh Quan Tần Tang gặp trong phong bạo, Chân Quân pháp hiệu Đan Vũ, nổi danh cùng Tuệ Quang Thánh giả.
Tần Tang muốn tìm kiếm cơ duyên Hóa Thần, thăm dò bí mật bên ngoài phong bạo, về sau không thể thiếu liên hệ với những người này, lại không nghĩ đến Cam Lộ Thiền Viện sẽ chủ động tìm đến cửa.
Hắn và Cam Lộ Thiền Viện chưa từng gặp nhau, chắc sẽ không vì Trúc Lan Tự đến đây đòi công đạo chứ?
Trong đầu hiện lên vô số ý niệm.
Tần Tang hỏi ý Lục Chương, lại thấy Lục Chương không nhắc nhở, tuy vậy thần sắc vui mừng vẫn không giảm: "Nhị vị tới chơi, tệ núi bồng cách sinh huy, mời vào!"
Trong lúc nói chuyện, Tần Tang dẫn hai người vào đại điện trong sơn môn, riêng phần mình an tọa.
"Đạo hữu không cần lo lắng, do ta dẫn tiến ngươi với Tiêu Hành thiền sư, muốn dò hỏi mấy vấn đề." Lục Chương khom người, giải thích.
Tần Tang 'Ồ' Một tiếng: "Không biết bần đạo giúp thiền sư thế nào?"
Hắn đang âm thầm quan sát hai người.
Trước đó không nghe nói Bất Niệm Sơn giao hảo với Cam Lộ Thiền Viện, có lẽ hai người có quan hệ cá nhân.
Tiêu Hành thiền sư và Lục Chương liếc nhìn nhau: "Bần tăng có thể mạo muội hỏi một câu, Thanh Phong đạo trưởng và Tần đạo hữu, trước đó tu hành tại tiên sơn nào trong Đông Hải?"
Ta làm sao biết?
Tần Tang oán thầm trong lòng.
Lai lịch của hắn căn bản do nguỵ biện.
"Bần đạo trước đó tu luyện trên Thanh Dương Đảo, về phần Tần đạo hữu, không được y cho phép, thứ lỗi bần đạo không thể cho người khác biết." Tần Tang không nói láo.
Nhưng không biết, Trung Châu có Thanh Dương Đảo hay không.
Tiêu Hành thiền sư vân vê phật châu mấy lần, giống như đang nhớ lại, một lát sau lắc đầu nhìn Lục Chương.
Lục Chương hỏi: "Tiên sơn trong Đông Hải, tuyệt đại đa số gần biển, càng đi sâu hải đảo càng thưa thớt, yêu thú hoành hành, ít ai lui tới, tu sĩ Nguyên Anh không tùy tiện lại gần. Chẳng lẽ Thanh Dương Đảo nằm bên ngoài hải vực?"
Lúc trước nguỵ biện lai lịch Tần Tang đã chuẩn bị, đối đáp thập phần trôi chảy: "Không dối gạt nhị vị, thời điểm tu vi của bần đạo còn thấp, vì chọc một cừu gia, bị ép đào vong, may mắn chạy đến Thanh Dương Đảo, được một vị tiền bối trên đảo chiếu cố, mới có đất náu thân. Đảo này không nằm trong biển sâu, nhưng không gần biển, chung quanh xác thực không lắm an toàn."
"Như vậy thì…"
Lục Chương mỉm cười, quay đầu nhìn Tiêu Hành thiền sư: "Thiền sư không cần phiền toái, người này nếu đến từ hải ngoại, Thanh Phong đạo hữu chắc đã nghe qua."
Trong lòng Tần Tang hơi động, ồ lên một tiếng: "Nhị vị đang tìm người sao?"
Tiêu Hành thiền sư không tiếp tục dài dòng: "Đúng vậy, lai lịch người này không rõ, chúng ta hoài nghi người này đến từ Đông Hải. Đệ tử thiền viện từng đi du lịch Đông Hải, nhưng cực ít lại gần hải ngoại. May mắn nhờ Lục đạo hữu chỉ điểm, đến đây thỉnh giáo Thanh Phong đạo trưởng."
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Tần Tang hơi động.
Nghe ngữ khí của Tiêu Hành thiền sư và Lục Chương, bọn họ muốn tìm người kia, nhưng tựa hồ không phải một mình Tiêu Hành thiền sư muốn tìm, mà toàn bộ Cam Lộ Thiền Viện muốn tìm người này.
Thế lực đỉnh tiêm tốn công tốn sức, cao thủ trong môn bôn ba khắp nơi, lùng bắt một người.
Loại cảnh tượng này, thế nào lại hơi quen thuộc?
Lúc này trong đầu Tần Tang hiện lên một cái tên.