Chương 2172: Cổ Thần giáo (thượng)
Chương 2172: Cổ Thần giáo (thượng)
"Vù vù."
Hàn phong gào thét, bão tuyết như mưa trút nước.
Bông tuyết to như chiếc mâm.
Giữa biển trời chỉ còn màu trắng.
Lấy Đạp Tuyết Thần Đao làm trung tâm, hình thành một mảnh khu vực cực hàn, chỗ hàn ý đến, mặt biển phi tốc đông kết, trở thành một phiến băng lớn.
Những bông tuyết này không phải bông tuyết bình thường, chính là đao ý ngưng kết ra, sắc bén vô song.
Đạp Tuyết Thần Đao phá không tới, xuất hiện tại chỗ Tuần Hải Dạ Xoa biến mất, mũi đao nghiêng nghiêng xuống dưới, chỉ hướng đáy biển, đao ý trút xuống.
'Xoẹt xoẹt xoẹt'.
Vô số bông tuyết đâm xuyên tấm băng.
Tấm băng thủng trăm ngàn lỗ, nhưng hàn ý càng đậm hơn trước, đồng thời phi tốc lan tràn xuống phía dưới và chung quanh, một vùng biển muốn bị đông kết.
Phía dưới mặt biển.
Tuần Hải Dạ Xoa cưỡi Lam Giao phi độn, dưới đáy nước linh hoạt dị thường, không nhận bất kỳ trở ngại nào.
Cảm ứng được khí cơ biến hóa phía trên, Tuần Hải Dạ Xoa ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, phảng phất trời muốn sập, trong mắt lóe lên vẻ hung lệ.
Khí tức Tuần Hải Dạ Xoa và Lam Giao phía dưới hòa làm một thể, tốc độ thôi động đến cực hạn, hai chân dùng sức kẹp lấy Lam Giao. Lam Giao lộ ra vẻ mặt thống khổ, thế nhưng căn bản không thể chưởng khống thân thể của mình.
Cùng lúc đó, Tuần Hải Dạ Xoa biểu lộ hơi cứng đờ, chợt lại trở nên linh động.
Đạp Tuyết Thần Đao phát ra một tiếng vù vù.
Thân đao mãnh liệt run lên, bắn ra đao mang vạn trượng, như một dải lụa màu trắng vắt ngang không trung, như cầu vồng quán nhật.
Chính vào giữa trưa, thái dương cảnh vật đều trở nên lạnh lẽo.
Bọn Chu Cẩn đang thúc đẩy pháo bảo phi hành trốn xa, lòng sinh cảm giác, nhao nhao quay đầu, nhìn thấy một màn kinh người này, mặt mũi tràn đầy rung động.
Thần đao chém xuống!
Tấm băng ầm vang băng liệt, vô số vụn băng bị Đạp Tuyết Thần Đao xẻ ra, xé rách biển cả, trên mặt biển lưu lại một rãnh biển to lớn.
Hai bên nước biển không kịp khép lại, ngược lại bị vụn băng hình thành phong bạo trùng kích, hai bên hình thành sóng lớn như núi cao, lúc vọt tới điểm cao nhất thì bị đông kết, hóa thành hai tòa băng sơn.
Băng sơn uốn lượn như rồng.
Ở giữa băng sơn lộ ra rãnh biển sâu không thấy đáy, làm nổi bật lên uy lực kinh người một đao này.
Trong rãnh biển, Tuần Hải Dạ Xoa và Lam Giao bạo lộ ra.
Thần đao chưa đến, đao ý rét lạnh đã bao phủ trên người cả hai, phong tỏa hư không chung quanh, tầng băng trên người cả hai lan tràn ra.
Ngoài dự liệu chính là, Tuần Hải Dạ Xoa vậy mà không làm ra phản kích mảy may, mặc cho mình bị băng phong.
Trong chớp mắt, một bộ băng điêu thành hình.
Tuần Hải Dạ Xoa biểu lộ đột nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó thân ảnh hư không tiêu thất, đúng là một huyễn tượng, bị đông lại chỉ có Lam Giao.
Tần Tang lơ lửng trên không nhìn xuống, thấy cảnh này, biểu lộ không biến hóa chút nào, ấn quyết biến đổi. Đạp Tuyết Thần Đao đảo ngược, trực tiếp vượt qua Lam Giao, chém về phía chỗ sâu rãnh biển.
Đúng lúc này.
Trong rãnh biển bỗng nhiên truyền ra một tiếng gào thét.
Tiếng rống quanh quẩn giữa hai bên tường băng, xoắn ốc chồng lên, đến lúc truyền ra rãnh biển đủ để chấn thiên động địa. Bọn Chu Cẩn nghe được đều sợ hãi không thôi.
Tiếng gào thét xuất từ một con Lam Giao.
Đầu Lam Giao này không khác Lam Giao trong băng điêu, nhưng hình thể to lớn hơn gấp mười mấy lần, có thể so với cá voi.
Lam Giao to lớn nửa lật qua lật lại thân thể, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tần Tang, cái đuôi lớn hất lên, lân phiến trên thân khép mở, bằng vào nhục thân cường hãn cùng một cỗ man lực, dùng sức vọt tới Đạp Tuyết Thần Đao.
'Ầm ầm!'
Dư ba chấn tường băng hai bên vỡ nát, nước biển chảy ngược vào.
Đạp Tuyết Thần Đao thoạt đầu bị ngăn trở, cuối cùng phá vỡ lân giáp trên người Lam Giao, bổ xương sọ nó ra.
Thân ảnh Tần Tang lóe lên, xuất hiện ở phía trên, quét mắt qua chung quanh, có chút tiếc nuối lẩm bẩm nói: "Tốt cho một tay huyễn thân cùng thủy độn thuật! Đáng tiếc không mang theo Thiên Mục Điệp."
Còn chưa dứt lời, thân thể tàn phế Lam Giao kia tiêu tán, biến thành hai bãi nước biển.
Tuần Hải Dạ Xoa đã vô tung vô ảnh.
Biển cả là sân nhà đối phương.
Tuần Hải Dạ Xoa phi thường cẩn thận, từ trước đến nay vẫn duy trì một khoảng cách với chiến trường, thấy tình thế không ổn trực tiếp trốn đi xa.
Tần Tang còn cố kỵ chung quanh có phục binh, cho dù vừa rồi trực tiếp vận dụng Tứ Thừa Đằng Xà Ấn, xác suất lớn cũng không thu hoạch được gì.
Hắn buông Linh giác ra, không cảm giác được khí cơ Tuần Hải Dạ Xoa, đành phải thu hồi Đạp Tuyết Thần Đao, chợt hiện thân bay ra rãnh biển, tìm tới băng điêu bị dư ba trùng kích.
Hắn mới vừa rồi cố ý khống chế cường độ, đầu Lam Giao này vẫn còn sống, đang nằm ngửa bụng phiêu phù trên mặt biển. Tròng mắt Lam Giao loạn chuyển, mãnh liệt giãy dụa, nhưng chết sống đụng không bể băng lao, nhìn thấy Tần Tang đến, thần sắc hoảng sợ.
"Ta biết linh trí ngươi đã mở! "
Tần Tang giẫm trên khối băng: "Ta hỏi ngươi đáp!"
Lam Giao liên tục không ngừng gật đầu, gõ vào băng lao vang ầm ầm.
"Các ngươi là yêu tu một mực tu hành ở nơi này, hay là từ nơi khác du đãng tới? Sào huyệt ở chỗ nào? Vì sao đến đây? Phụ cận còn có mấy Yêu Vương?" Tần Tang nhìn đôi mắt Lam Giao, hỏi.
Lam Giao không dám chần chờ, toét ra miệng to như chậu máu, miệng đầy răng, thanh âm lại yếu ớt như ruồi muỗi, rụt rè nói: "Khởi bẩm lão gia, tiểu yêu một mực cùng Đại Vương nhà ta tu luyện tại biển sâu, không đụng đến cây kim sợi chỉ với nhân tộc, trước đây không lâu Đại Vương đột nhiên suất lĩnh đại quân tới đây, tập kích bảo thuyền là lệnh của Đại Vương, xin lão gia minh giám. Tiểu yêu một mực là tọa kỵ, không biết gì, không biết ý đồ của Đại Vương, chỉ nghe Đại Vương nói, về sau còn có Đại Vương khác tới. . ."
"Lão gia? "
Tần Tang nghiền ngẫm cười cười, không để ý tới ánh mắt Lam Giao lấy lòng, âm thầm trầm tư.
Tiếp theo, hắn lại hỏi một vài vấn đề, Lam Giao biết gì nói nấy, nhưng không thể cung cấp tin tức Tần Tang muốn biết.
Tuần Hải Dạ Xoa quả nhiên là vừa mới tới đây.
Yêu Vương nhao nhao chạy đến Xích Nam quần đảo, chẳng lẽ Xích Nam quần đảo thật có bí mật gì, ngay cả yêu tộc cũng nhận được phong thanh?
Nơi đây không nên ở lâu!
Tần Tang dùng chân đạp phá khối băng.
Lam Giao giành được tự do, nhưng không được cho phép nên không dám rời đi, nơm nớp lo sợ, tựa ở bên chân hắn.
Tần Tang đáp trên lưng Lam Giao, chỉ hướng Xích Nam quần đảo: "Đi thôi! "
Lam Giao không dám lên tiếng, rẽ nước phá sóng, không bao lâu đã đuổi kịp bọn Chu Cẩn. Được Tần tang cho phép, đám người cùng theo Lam Giao trở về.
Trên đường đi, Tần Tang không nói lời nào, những người khác cũng không dám mở miệng.
Cứ trầm mặc như vậy, cũng không gặp đàn thú cản đường, thuận lợi trở lại Xích Nam quần đảo.
"Tất cả giải tán đi."
Bước lên lục địa, Tần Tang thản nhiên nói.
Bọn Lãnh Kỳ lúc này mới có cơ hội tạ ơn, nhao nhao hành lễ với hắn, mang theo các loại tâm tư rời đi.