Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2179 - Chương 2179: Thi Diễm Nga (Hạ)

Chương 2179: Thi Diễm Nga (hạ) Chương 2179: Thi Diễm Nga (hạ)

Mỗi cửa vào đều tràn ngập chướng khí, đến ban đêm sẽ không ngừng phun ra ngoài.

"Từ nơi này đi xuống đi."

Lục Chương nói.

Tần Tang gật đầu, giao Bảo Sắc Linh cho Lục Chương, lấy linh thạch ra nắm trong tay, khôi phục chân nguyên.

Lối đi này không cao không rộng cũng không hẹp, nghe nói mỗi lối đi đều liên thông xuống mặt đất, rất ít xuất hiện tuyệt lộ, từ vị trí nào tiến đến đều giống nhau.

Cho dù vào ban ngày, tu sĩ dám xuống lòng đất lác đác không mấy ai.

Đường hầm trong lòng đất đến tột cùng sâu bao nhiêu, đến nay không ai biết.

Hai người Tần Tang chuẩn bị đích thân đo đạc một lần.

Bọn hắn xác định một phương hướng, liên tục đi qua từng thông đạo, không ngừng đi sâu xuống lòng đất, hai người cũng không rõ đến tột cùng đã đi xuống bao xa, rốt cục đến một khu vực trống trải không biết có phải điểm cuối hay không.

Nơi này chướng khí đậm đặc như nước, chướng khí phảng phất hình thành sông ngầm.

Tần Tang còn tốt, Lục Chương thì phải hao phí nhiều chân nguyên để chống đỡ chướng khí.

"Ài!"

Tần Tang cảm thấy đau đầu: "Muốn tìm hết khu vực này, cần phải mất hai ba tháng mới xong, mong Thạch Mô kia không di chuyển lung tung."

Lục Chương cũng không nghĩ tới sẽ phiền toái như vậy, bất đắc dĩ nói: "Thạch Mô trước khi thành thục chỉ có thể di chuyển theo bản năng, tốc độ không nhanh, bình thường sẽ không rời khỏi sào huyệt thai nghén ra nó… Làm tốn nhiều thời gian của đạo hữu rồi."

Tần Tang lắc đầu: "Đã đáp ứng Lục đạo hữu, bần đạo nhất định làm đến nơi đến chốn."

Hai người không cần nhiều lời nữa, yên lặng hành động.

Thông đạo trong lòng đất đan xen nhau.

Có đường thẳng, có uốn lượn quanh co, địa thế khó liệu.

Cũng may hai người là tu sĩ Nguyên Anh, địa hình phức tạp hơn nữa cũng vô pháp mê hoặc bọn hắn.

Trong đầu Tần Tang nhanh chóng phác hoạ một bản đồ địa hình.

Thời gian ngày lại trôi qua ngày, địa đồ dần dần đầy đặn, từng thông đạo phân bố rõ ràng.

Đảo mắt đã qua một tháng.

Tìm tòi gần nửa khu vực, vẫn không thấy tung tích Thạch Mô, nhưng tính tình hai người kiên định, sẽ không vì vậy mà dao động quyết tâm.

Trên đường cũng có thu hoạch.

Trong Thiên Quân Giới của Tần Tang chất đầy thi cốt độc trùng và Độc Đan, hắn định đem về cho Phì Tàm sử dụng. Lục Chương thấy Tần Tang muốn lấy những vật này, nên đưa hết cho hắn.

Hai người đi qua một thông đạo dài đến mấy ngàn trượng.

Cuối cùng liên thông đến một con đường bằng đá, trong khoảng thời gian qua những thông đạo mà hai người đi qua, con đường đá này xem như rộng rãi nhất.

Lục Chương quan sát một lát, thôi động Bảo Sắc Linh dẫn đầu tiến lên con đường bằng đá.

Tần Tang theo sát sau lưng.

Bảo quang chiếu sáng một bên vách đá, linh âm quanh quẩn bên cạnh hai người.

Hai người giống như cầm đèn lồng đi đường, yên lặng tiến lên.

Như thế đi một hồi, ánh mắt Tần Tang lộ một tia ngờ vực, bỗng nhiên gọi Lục Chương: "Lục đạo hữu, nơi này không quá bình thường, đi lâu như vậy, lại không thấy một con độc trùng hay độc thú nào."

Lục Chương dừng bước, thần sắc ngưng trọng hơn mấy phần.

Theo kinh nghiệm của bọn hắn, xuất hiện loại tình huống này, khả năng lớn nhất vì đến gần sào huyệt của Trùng Thú Vương, những trùng thú khác không dám xâm nhập lãnh địa của Vương Giả.

Trong khoảng thời gian qua, bọn hắn tao ngộ độc thú mạnh nhất, chỉ có con độc mãng Yêu Đan trung kỳ kia.

Chẳng lẽ nơi này có đại yêu Hóa Hình kỳ hay linh trùng đệ tứ biến?

Nghỉ lại trùng thú nơi đây, đại khái am hiểu thần thông ngự độc, trong loại hoàn cảnh đặc thù này uy hiếp tăng nhiều, bọn hắn không dám khinh thường.

Lục Chương áp súc phạm vi do xét của Bảo Sắc Linh.

Tần Tang thì nắm Đạp Tuyết Thần Đao vào trong tay.

Như thế lại đi tiếp một khoảng cách, nhưng không bị tập kích.

Đang lúc bọn hắn sắp rời khỏi con đường đá, chỗ sâu trong chướng khí bỗng nhiên truyền đến quái âm ‘tất tác’, phi thường nhỏ, giống như âm thanh lân phiến cọ xát mặt đất.

Lục Chương phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt thu hồi Bảo Sắc Linh.

Tần Tang thì lập tức dừng lại.

Hai người liếc nhìn nhau, truyền âm trao đổi vài câu, Lục Chương đi trước dò đường, Tần Tang trở bàn tay cầm Đạp Tuyết Thần Đao, kín đáo chuẩn bị Huyền Khí Đại Thủ.

Hai người một trước một sau, đi không bao xa, nhìn thấy phía trước có một ánh lửa mờ nhạt.

Ánh lửa lóe lên không ngừng.

Lại đi thêm vài bước, rốt cục thấy rõ tình hình phía trước.

Vậy mà thật sự là một đám lửa.

Đoàn hỏa diễm này phiêu phù trên mặt đất, một hồi bành trướng, một hồi co vào, hỏa diễm bao vây lấy một con nhện độc to bằng đầu người, khí tức yếu ớt, sắp tử vong.

Hỏa diễm áp sát lên thân thể nhện độc, liền đốt thủng xác ngoài của nhện độc.

Nhện độc cảm tiếp nhận thống khổ, thân thể co rút, nhưng không cách nào chống cự hỏa diễm, trong chớp mắt bị ngọn lửa thôn phệ huyết nhục hầu như không còn, chỉ còn một bộ thi cốt khô.

Lục Chương nhíu mày, trong lúc nhất thời nhớ không nổi lai lịch ngọn lửa này.

"Là Thi Diễm Nga!"

Tần Tang nói.

Hắn thu thập bí tịch ngự trùng khắp nơi, nhận ra đây là một loại độc trùng.

Thi Diễm Nga giống như Hủ Lân Huỳnh, thuộc loại linh trùng sống theo bầy đàn, tụ tán như lửa, ánh lửa nhìn như ngụy trang của bọn chúng, nhưng thật ra là độc phấn trên thân thể, ẩn chứa kịch độc.

Đoàn hoả điễm thoát ly thi thể nhện độc.

Mơ hồ nhìn thấy trong ngọn lửa có mấy chục con bướm độc màu vàng lớn bằng móng tay, hội tụ thành một đoàn trong trung tâm ngọn lửa.

"Một đám Thi Diễm Nga, số lượng tối đa bao nhiêu?" Lục Chương trầm giọng hỏi.

Tần Tang trầm ngâm nói: "Không nhất định, ít thì trăm ngàn con, nhiều thì..."

Lời còn chưa dứt, chướng khí phía trước bỗng nhiên rung chuyển, từng đoàn từng đoàn ánh lửa mờ nhạt liên tiếp sáng lên, nhìn bằng mắt thường liền thấy hơn ngàn đoàn.

Chỉ trong khu vực toàn độc chướng như thế này, mới xuất hiện nhiều Thi Diễm Nga như vậy!

"Bọn chúng đã phát hiện chúng ta." Trên thân Lục Chương phóng toả một vòng hào quang, càn quét hư không chung quanh, hô to: Có độc phấn!"

"Ông!"

Âm thanh ‘vù vù’ đột nhiên đại tác, chung quanh lại bị đất đá phong bế, âm thanh càng phát uy lực càng mạnh.

Chỉ một thoáng, hơn ngàn ánh lửa tụ lại một chỗ, sau đó đánh tới hai người, bản năng thôn phệ bị kích thích khi gặp phải sinh vật sống.

Trong con đường đá bị ánh lửa chiếu sáng.

Vô tận độc phấn như cơn lốc cuốn tới.

Khó mà tưởng tượng, Thi Diễm Nga nhỏ yếu, vậy mà tạo thành thế công kinh người.

Tần Tang không nói hai lời, cổ tay run nhẹ, Đạp Tuyết Thần Đao bắn toả hàn quang, huy động trong hư không chém ra một đạo hàn đao quang.

Đao khí sắc bén bổ đám lửa thành hai phần.

Thi thể Thi Diễm Nga bị đông cứng thành hạt băng, rơi xuống mặt đất, nhưng tộc đàn không bị ảnh hưởng, nhanh chóng hội hợp, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Động tác của Lục Chương cũng không chậm, mi tâm lóe lên thanh quang, tiếp đó toàn thân tràn ngập loại thanh quang này, cuối cùng bao phủ Tần Tang vào bên trong, biến thành một cổ chung màu xanh.

Cổ chung hộ thân, còn phóng toả thanh quang đánh đến bầy trùng, phối hợp Đạp Tuyết Thần Đao, chia cắt bầy trùng.

Thời điểm hai người đại chiến với bầy trùng.

Sâu trong lòng đất.

Một khu vực vô định nào đó.

Trong bóng tối vang lên một tiếng hừ tức giận.
Bình Luận (0)
Comment