Chương 2181: Linh Huyễn Chủng
Chương 2181: Linh Huyễn Chủng
"Lục đạo hữu, Thạch Mô có thể vì bị uy hiếp bên ngoài mà rời bỏ sào huyệt không?"
Tìm kiếm đã lâu, vẫn như cũ không kết quả.
Tần Tang nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Hắn nói uy hiếp chính là bầy Thi Diễm Nga.
Giết chết đám Thi Diễm Nga kia, sau đó bọn hắn tiếp tục tìm kiếm, phát hiện nhiều thông đạo tĩnh mịch, tìm không thấy dù chỉ một vật sống.
Nếu không bất ngờ phát sinh vấn đề, vật sống trong thông đạo chắc đã bị bầy Thi Diễm Nga đồ sát hầu như không còn.
Bầy Thi Diễm Nga sinh sống tại đây không có thiên địch, trắng trợn tàn sát, mang đến uy hiếp trí mạng cho sinh linh vùng này, trùng thú linh giác nhạy cảm khẳng định đã di chuyển đi.
Lúc bọn hắn đang tìm kiếm, cũng tận lực áp chế khí tức Nguyên Anh.
Lục Chương cau mày nói: "Thi Diễm Nga hẳn không nhìn thấu năng lực ngụy trang của Thạch Mô, chỉ cần hoàn cảnh nơi này không bị huỷ hoại trong phạm vi lớn, Thạch Mô sẽ không bị doạ sợ mà chạy mất. Mặc dù không có ghi chép minh xác, ta hoài nghi trước khi Thạch Mô thành thục, sào huyệt đối với nó có tác dụng không cách nào thay thế."
"Thạch Mô?"
Người áo bào tro đứng nơi xa nghe vật khẽ vuốt cằm, suy tư trong chốc lát, nhớ không nổi lai lịch của Thạch Mô.
Thấy đối phương sẽ không rời đi, người áo bào tro lui về trong lòng đất sâu, bẩm báo việc này cho người khuôn mặt quái dị biết: "Một trưởng lão Bất Niệm Sơn đồng hành với một người lạ mặt khác, tu vi hai người không kém nhau, đều đạt đến Nguyên Anh trung kỳ. Hai người đang tìm kiếm Thạch Mô, không biết bảo vật ra sao."
Người khuôn mặt quái dị không nói.
Người áo bào tro chờ trong chốc lát, lên tiếng thử thăm dò: "Sư phụ, hai người này từ ngan dặm đến, bảo vật này khẳng định giá trị cực cao..."
Người này không thèm để ý bởi vậy mà đắc tội Bất Niệm Sơn, chưởng môn Bất Niệm Sơn nhiều nhất bình khởi bình tọa cùng sư phụ mà thôi, đoạt thì đoạt Bất Niệm Sơn lại có thể phản ứng thế nào?
Người khuôn mặt quái dị từ chối cho ý kiến, trầm tư thật lâu, lo lắng nói: "Nếu như là linh vật loại này, ngược lại làm hạt giống cổ thú tốt hơn, tiềm lực vượt xa Ngũ Thải Độc Chu..."
Người áo bào tro nghe vậy đại hỉ.
Người khuôn mặt quái dị đứng dậy, nhấc tay bắt lấy Ngọc Giáp Trùng trước mặt, lại hất tay áo lên, giam cầm những con Thi Diễm Nga còn lại. Sau đó phong bế trận pháp, che giấu vết tích nơi này, đi ra ngoài trận pháp.
Người áo bào tro vội vàng theo sau.
Người khuôn mặt quái dị không nhanh không chậm, đầu tiên đi đến nơi hai người Tần Tang đồ sát bầy Thi Diễm Nga, quét mắt nhìn một vòng, sau đó để người áo bào tro tiếp tục truy tung mục tiêu.
"Bọn hắn còn đang tìm!" Người áo bào tro vui vẻ nói.
Người khuôn mặt quái dị không vội vàng động thủ, thản nhiên đi theo đồ đệ, chuyên tâm tế luyện Ngọc Giáp Trùng, làm cho người áo bào tro đang khống chế Ngũ Thải Độc Chu nhìn nhiều hơn.
Thấy thế, người áo bào tro lĩnh hội ý đồ của sư phụ, nhắm ngay thời cơ cướp Thạch Mô đi thì tốt, không cần thiết giết người, đả sinh đả tử với đối phương không có chỗ tốt.
Một trong đối phương xuất thân từ danh môn, một người khác thực lực khẳng định không kém, chẳng phải kẻ vớ vẩn.
Nghĩ đến sắp thu hoạch một con cổ thú tiềm lực to lớn.
Người áo bào tro ma quyền sát chưởng, chuyên tâm thao túng Ngũ Thải Độc Chu.
… …
Một bên khác.
Tần Tang và Lục Chương đã lục soát bảy thành khu vực trở lên, từ lúc xâm nhập thung lũng đến nay đã qua hai tháng. Hai người thay phiên nhau, nên không cảm thấy mỏi mệt.
Thời gian sau không bị Thi Diễm Nga tập kích, không còn tồn tại nào có thể uy hiếp hai người họ.
Nhưng hao tổn trong thời gian dài như vậy, nếu như vẫn một mực không thấy chút dấu vết nào, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy nhụt chí.
Lục Chương hiện tại cũng không nắm chắc mười phần.
Trong lúc thầm nghĩ.
Hai người thôi động Bảo Sắc Linh, đi thẳng qua nhiều thông đạo như mạng nhện, trong linh âm liên miên bất tận, yên lặng tiến lên.
Lại một lần thay phiên.
Bảo Sắc Linh giao cho Tần Tang.
"Reng reng reng..."
Tần Tang lấy khổ làm vui, cảm thấy mình giống như một người rao hàng, cầm chuông lắc vang khắp đường phố, Lục Chương thấy vậy bật cười, hai người đồng thời cười ha ha.
Tiếng cười vang vọng trong bóng tối.
Đột nhiên.
Tần Tang thu nụ cười lại, nhẹ kêu một tiếng, ánh mắt như điện, gắt gao nhìn lên vách đá chằm chằm, đồng thời toàn lực vận chuyển chân nguyên, tận hết sức lực rót vào trong Bảo Sắc Linh.
'Reng! Reng! Reng!'
Bảo Sắc Linh chấn động mãnh liệt, tiếng chuông gấp rút, vô cùng chói tai.
Bảo quang bỗng nhiên phóng đại, như thủy triều vọt đi.
Trong bảo quang chiếu rọi, mặt vách đá kia bị chiếu sáng rõ ràng rành mạch.
Vách đá bóng loáng vuông vức, bên trên không có vật gì, nhưng sau khi bị hào quang của Bảo Sắc Linh chiếu đến, nơi này lại xuất hiện tia sáng vặn vẹo quỷ dị.
Ngay sau đó, trên vách đá màu xám đen, xuất hiện một đường cong mượt mà, ẩn ẩn phác hoạ lên hình con ếch lớn chừng ngón cái.
Thạch Mô!
Trong nháy mắt bị bảo quang soi sáng, Thạch Mô cảm giác được nguy hiểm, chân sau bỗng nhúc nhích, tiếp đó đồ án trên vách đá lấy tốc độ cực nhanh biến mất.
Thạch Mô vậy mà không đơn giản ngụy trang thành tảng đá như vậy, mà toàn thân dung nhập vách đá, đồng thời có thể tùy ý di chuyển trong vách đá, tinh thông thổ độn.
Hoàn toàn không giống như miêu tả của Lục Chương.
Thời điểm chạy trối chết, tốc độ của Thạch Mô không chậm chút nào!
Lục Chương phản ứng cấp tốc.
Trong nháy mắt khi Tần Tang phát hiện tung tích Thạch Mô, Lục Chương từ phía sau hắn bay lên, một đạo thanh quang từ mi tâm bắn nhanh đến, huyễn hóa thành tiểu chung màu xanh tinh xảo.
Chuông xanh lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng biến to.
'Ầm' Một tiếng vang thật lớn, vách đá trực tiếp bị chuông xanh đâm đến vỡ nát.
Không chỉ mấy đầu địa đạo phụ cận bị xỏ xuyên, toàn bộ vách đá chung quanh bị Lục Chương san thành bình địa, thậm chí tác động đến bên trên và bên dưới, thông đạo liên thông nơi này đều bị đánh sụp.
Trong khoảnh khắc, trên mặt đất xuất hiện một hang động hình tròn do người tạo thành.
Tần Tang và Lục Chương phối hợp ăn ý, khi vách đá bị đánh xuyên, Bảo Sắc Linh đồng thời bay lên cao, bảo quang bắn toả bốn phía, chiếu sáng toàn bộ khu vực.
Loạn thạch bắn tứ tung.
Bụi mù nổi lên bốn phía.
Đường đi bị đoạn, Thạch Mô bị bức từ trong núi đá xuất hiện.
Trên lưng nó, hiển hiện một màng tử quang nhàn nhạt, đã bắt đầu quá trình lột xác, trước khi lột xác hoàn thành bị bọn hắn tìm thấy.
Thạch Mô lóe lên, dung nhập hòn đá khác, sau đó hòn đá phi tốc bay lên, chạy trốn theo hướng khác.
Chỉ tiếc, nó đã bị khóa định, không thể thi triển huyễn thuật.
'Ầm ầm ầm...'
Chuông xanh của Lục Chương khí thế bức người, chấn vô số đá vụn thành bụi phấn, ngạnh sinh khai mở một thông đạo rộng lớn, chuông xanh khẽ nghiêng, nhắm ngay Thạch Mô, bắn ra một đạo thanh quang yếu ớt.
Thời điểm Thạch Mô sắp bị chuông xanh bắt được.
Dị biến phát sinh!
Bụi mù trong hố lớn đột nhiên phồng lên, một bàn tay tái nhợt từ trong đó nhô lên cao, trước một bước chụp vào Thạch Mô.
Kỳ vật tâm tâm niệm niệm gần trong gang tấc, lại xuất hiện khách không mời mà đến.
Lục Chương giận tím mặt: "Làm càn!"
Chuông xanh chấn động mãnh liệt, nặng tựa vạn cân, trực tiếp đánh xuống bàn tay.
Thân ảnh người khuôn mặt quái dị theo sát bàn tay xuất hiện, nhìn lướt qua chuông xanh, khóe miệng nhếch lên cười giễu cợt, há mồm phun một viên mộc châu, đánh đến chuông xanh, đồng thời bàn tay đã bắt lấy Thạch Mô, năm ngón tay nắm chặt!
Bất quá, gã không chú ý tới, vào lúc này, hào quang của Bảo Sắc Linh đã ảm đạm.
Tần Tang thấy tình thế không ổn, không kịp viện thủ, quyết định thật nhanh thu hồi pháp bảo có thể bài trừ huyễn thuật này.
Sau một khắc, nụ cười trên khuôn mặt quái dị chợt cứng ngắc, cúi đầu xem xét.
Trong lòng bàn tay nào còn Thạch Mô, thay vào đó một cây Linh Huyễn Hoa.
Cánh hoa khô héo trong nháy mắt, cuối cùng chỉ còn lại một Linh Huyễn Chủng.
*Chú thích:
- Bình khởi bình tọa – 平起平坐 – píng qǐ píng zuò (đứng lên ngồi xuống đều bằng như nhau, chỉ người có địa vị quyền lực ngang nhau).