Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2190 - Chương 2190: Lộc Dã (Thượng)

Chương 2190: Lộc Dã (thượng) Chương 2190: Lộc Dã (thượng)

Sóc Quận.

Chỗ bắc bộ Trác Châu, giáp giới với Chiêu Dao Châu, trong quận này một phần núi chín phần nước.

Văn gia Sóc Quận, trong gia tộc sức chiến đấu cao nhất chỉ là tu sĩ Kim Đan, nhưng ở Sóc Quận có địa vị siêu nhiên, thế lực chung quanh đều phải nể ba phần.

Chỉ vì Văn gia đã từng đi ra một vị trưởng lão Bất Niệm Sơn.

Mặc dù vị tiên tổ kia đã sớm vũ hóa nhiều năm, Văn gia cũng không còn hưng thịnh như trước, nhưng vẫn còn một phần tình hương hỏa với Bất Niệm sơn.

Văn gia cầu cứu, Bất Niệm Sơn không thể không coi trọng, đã có trưởng lão xuất động, chỉ sợ không kịp cứu viện, nên không ngừng không nghỉ đưa tin Bồ Sơn, nhờ Tần Tang rời núi.

Dám chui vào Trác Châu đánh Văn gia, những tặc nhân kia đã gan to bằng trời, cũng là thế cuộc Tu Tiên Giới đi hướng hỗn loạn.

Tần Tang ra lệnh Tạ An phong sơn, bay ra Bồ Sơn, điều khiển độn quang thẳng đến Sóc Quận.

Văn gia độc bá một mảnh đầm lầy.

Tiên tổ ban cho.

Văn gia chiếm cứ đạo tràng phong thuỷ cực giai, được xưng là Văn gia đảo, non sông tươi đẹp, được xưng tụng là lục thượng tiên đảo. Đại trận hộ đảo Văn gia là vị tiên tổ kia tự tay kiến tạo, không phải gia tộc môn phái bình thường có thể so sánh.

Lúc này, trên Văn gia đảo quỷ mị hoành hành, tiếng kêu rên liên hồi.

Đại trận hộ đảo Văn gia vậy mà đã bị công phá.

Hiện tại Văn gia đảo nào còn có nửa phần cảnh tượng Tiên gia, hơn phân nửa kiến trúc trên đảo đã đổ sụp, mùi máu tươi gay mũi, khắp nơi đều là thi thể, không chỉ có tu tiên giả, ngay cả phàm nhân cũng không buông tha.

Vô số người chết thảm, một bộ thi thể hoàn chỉnh cũng khó mà tìm thấy, làm cho người thấy vô cùng thê thảm.

Trong Văn gia đảo, mơ hồ có thể thấy được một lồng sáng màu xanh bán cầu.

Nơi này là nơi còn sót lại không bị địch nhân công phá, người nhà họ Văn may mắn còn sống tụ tập ở chỗ này, dựa vào duy nhất là một tầng quang tráo thật mỏng, trên mặt mỗi người tràn ngập hoảng sợ và bàng hoàng, kẻ nhát gan khóc ra thành tiếng.

'Ầm ầm ầm.'

. . .

Biên độ quang tráo chấn động càng lúc càng lớn.

Bên ngoài vang lên từng tiếng cuồng tiếu, mỗi một âm thanh khiến người nhà họ Văn hãi hùng khiếp vía, liều mạng cầu nguyện cao nhân Bất Niệm Sơn có thể đuổi tới kịp trước khi quang tráo vỡ vụn.

Một đám người vây quanh quang tráo, người người đều mặc áo bào đen, mang theo mặt nạ quỷ, tận lực che giấu thân phận và pháp khí luyện chế.

Công kích quang tráo gồm có huyết kiếm, có khô lâu, rõ ràng đều là ma đạo.

Thế lực ma đạo Trung Nguyên không phải số ít, cũng không kém siêu cấp tông môn Bất Niệm Sơn, nhưng vẫn có khác biệt với ma môn Bắc hoang. Những Ma Môn này cực kì tàn bạo, không được thế lực Trung Nguyên dung thân, lúc trước đều bị đẩy vào Bắc Hoang.

Văn gia kiệt lực chống cự.

Những người này đánh lâu không xong.

Một kẻ giống như đầu lĩnh nhìn lên trời, hạ giọng nói: "Rút lui! "

Dứt lời, người này không lưu luyến chút nào, thu hồi huyết kiếm của mình, lách mình muốn đi. Đồng bọn của gã cũng có mấy người thu pháp bảo, cùng rời đi.

Những người còn lại tức giận.

"Sắp phá được trận pháp, Văn gia đã có lão tổ Nguyên anh, khẳng định lưu lại không ít bảo bối. Đã nói xong việc sẽ chia đều bảo bối, họ Uông ngươi lại lâm trận bỏ chạy, sao không biết giữ chữ tín?"

Có người lớn tiếng trách móc gọi lại.

Người đầu lĩnh cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng: "Uông mỗ trước đó xác thực muốn bảo bối Nguyên anh, nhưng hiện tại đã đổi chủ ý. Các ngươi nếu được bảo bối, Uông mỗ cam đoan một kiện cũng không lấy, cũng chúc mừng chư vị. Nếu đều chết ở chỗ này, trên hoàng tuyền lộ cũng đừng trách người khác. . . Chư vị xin cứ tự nhiên! "

Lời vừa nói ra.

Những người còn lại nhịn không được chửi ầm lên.

Bọn y thiết kế lừa gạt Văn gia mở ra đại trận hộ đảo, không ngờ trong Văn gia đảo vẫn còn một tầng linh trận, tiến đánh lâu như vậy cũng không thể công phá.

Mất đi giúp đỡ, chỉ dựa vào bọn y, cho dù cuối cùng có thể công phá linh trận, Nguyên Anh Bất Niệm Sơn cũng sẽ đến kịp, cướp được bảo vật cũng không có mạng để dùng.

Đám người không thể làm gì, đành phải thu tay lại.

Những người này bay thẳng về hướng Bắc, rời Văn gia đảo liền tan tác như chim muông.

Người nhà họ Văn trốn qua một kiếp, chưa tỉnh hồn, nhìn thảm trạng phía ngoài, bi thương phun lên đầu. Có người nhìn thấy thi thể chí thân, nghẹn ngào khóc rống, muốn ra ngoài, nhưng bị gia chủ Văn gia ngăn lại.

Chỉ chốc lát sau.

Chân trời xuất hiện một đạo độn quang, nhanh chóng như điện, trong chớp mắt đã bay đến trên không Văn gia đảo.

Không nhận ra người tới, thần sắc gia chủ Văn gia giật mình, lời vừa đến miệng liền nuốt xuống.

"Ngươi chính là gia chủ Văn gia Văn Kỳ? Bần đạo Thanh Phong ở Bồ Sơn, nhận được pháp kiếm Bất Niệm Sơn đưa tin, đến đây tương trợ."

Người tới chính là Tần Tang.

Hắn nhận được tin tức liền một khắc không ngừng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước. Không ngờ đại trận hộ đảo của Văn gia nhanh như vậy đã bị công phá, ở trên đảo là một mảnh hỗn độn, địch nhân trốn cũng nhanh, đã không thấy tăm hơi.

Cũng may Văn gia không bị diệt môn, chí ít căn bản gia tộc vẫn còn giữ lại.

"Tiền bối là Thanh Phong đạo trưởng ở Bồ Sơn?"

Văn Kỳ biết được thân phận Tần Tang, lúc này mới dám đi ra linh trận, bịch quỳ gối giữa đám thi thể, vết máu nhuộm đỏ áo bào, âm thanh bi thiết: "Xin tiền bối làm chủ giúp Văn gia."

Tần Tang từ chối cho ý kiến, quét mắt chung quanh: "Có biết tập kích Văn gia đảo là ai không? Đào tẩu đi hướng nào?"

Văn Kỳ đưa tay chỉ hướng bắc, hận những kẻ kia thấu xương: "Văn gia tử đệ thận trọng từ lời nói đến việc làm, chưa từng kết thù với người, những người kia đều là ma đầu Bắc Hoang, độc ác tàn bạo, khẳng định là dòm ngó pháp bảo tiên tổ lưu lại. Vì cướp đoạt pháp bảo, lại muốn diệt gia tộc vãn bối!"

Văn Kỳ nói đúng như Bất Niệm Sơn phán đoán.

Hậu duệ Nguyên anh tóm lại có chút của cải, đủ để kẻ làm loạn bí quá hoá liều.

Bất quá, Tần Tang lướt nhanh một vòng, nhưng nhìn ra có chút không bình thường, hỏi ngược lại: "Lúc những ma đầu kia đánh lên Văn gia đảo, tất cả đều bận rộn cướp bóc đốt giết?"

Văn Kỳ khẽ giật mình, gật đầu.

Gã cũng không phải là kẻ ngốc, thấy Tần Tang hỏi như vậy, lúc này có chỗ minh ngộ.

Tần Tang nhắm hai mắt lại.

So với các thế lực khác, Văn gia xem như giàu có, đối phương nhất định có thể thắng lợi trở về.

Nhưng đây đều là bảo vật phổ thông, ở nơi khác cướp bóc mấy đợt cũng có thể làm được, làm gì mạo hiểm tiến vào Trác Châu, đắc tội với Bất Niệm Sơn?

Văn Kỳ luôn miệng nói đối phương muốn pháp bảo tiên tổ, nhưng dấu hiệu trên đảo cho thấy cũng không phải là như thế, đối phương ngược lại giống như cố ý chừa cơ hội cho Văn gia chạy trốn, để gia chủ Văn gia có thời gian mở ra linh trận, cầu viện tới ngoại giới.

Giả sử viện binh mới là mục tiêu chân chính của đối phương, bọn chúng rất có thể là hướng tới phía Bất Niệm Sơn! Loại mưu kế này, Tần Tang không biết đã dùng qua bao nhiêu lần.

Mưu kế rất đơn giản, cũng rất hữu hiệu!

Ánh mắt Tần Tang sáng lên, đối phương chắc là không ngờ Bất Niệm Sơn lại mời hắn rời núi.

Hắn đi đường cũng không bị tập kích, vị trưởng lão Bất Niệm Sơn kia tới tiếp viện thì chưa hẳn!

"Thành Vi Tử đạo hữu sẽ lập tức tới ngay. Ngươi về trước đi, tất cả mọi người tạm thời không nên rời linh trận! "

Tần Tang nói xong, cũng không đuổi theo giết ma đầu, mà quay người bay về hướng đông nam.

Cảnh sắc Sóc Quận không kém nửa phần Trạch Châu.

Nhưng Tần Tang không có lòng dạ nào thưởng thức, hắn đang suy tư lợi và hại việc này.

Hắn và Lục Chương có giao tình đồng hoạn, quan hệ với Bất Niệm Sơn không tệ, nếu trưởng lão Bất Niệm Sơn gặp nạn, lẽ ra nên xuất thủ cứu giúp. Nhưng không rõ là phương thế lực nào để mắt tới Bất Niệm Sơn, mục đích là gì.

Nếu thực lực đối thủ quá mạnh, lực không đủ, chỉ có thể tùy thời mà động.

Tần Tang giảm dần tốc độ bay, ẩn tàng thân hình, tăng thêm mấy phần cẩn thận.

Sau cỡ một chén trà nhỏ.

Phía trước một đạo độn quang như lưu tinh xẹt qua chân trời, thẳng đến vị trí Tần Tang tới. Tần Tang âm thầm nắm Linh Bảo, ngưng mắt nhìn kỹ, người tới chính là Bất Niệm Sơn Thành Vi Tử.

Khí tức Thành Vi Tử đầy đủ, không giống như bị tập kích.

"Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi?"

Tần Tang thầm nghĩ, giữa không trung hiện ra thân hình.
Bình Luận (0)
Comment