Chương 2199: Hàn Linh và Tuyết Hồ (hạ)
Chương 2199: Hàn Linh và Tuyết Hồ (hạ)
Động phủ của Diên Sơn lão nhân nằm phía đông Diên Sơn.
Dọc theo thềm đá đi bộ trở lại động phủ, thôi động cấm chế phong bế động phủ.
Động phủ coi như hợp quy tắc, nhìn hơi cổ xưa, ngay cả bàn cũng không có, chỉ có một bồ đoàn bằng tơ tằm và một lò hương, hoàn mỹ phù hợp hình tượng khổ tu sĩ.
Diên Sơn lão nhân ngồi bên trên bồ đoàn, lâm vào trầm tư.
Gã nhấc tay để lên đầu gối, một tay khác tự nhiên rủ xuống, ngón tay nhẹ nhàng điểm mặt đất, bắn ra một tia chân nguyên, bay đến lò hương, đốt lò hương lên.
Nhìn hơi khói lượn lờ, xuất thần nửa ngày, Diên Sơn lão nhân đưa tay lướt qua bên hông, giống như làm quyết định nào đó, lòng bàn tay thêm một tấm gương hình tròn. Tấm gương nhỏ hơn bàn tay, vừa vặn nằm trong lòng bàn tay.
Khung kính tròn trong suốt, tính chất như băng tinh, chỉ có mấy đạo đường vân đơn giản, giữa mặt kính như có sóng nước đang dập dờn.
Khuôn mặt Diên Sơn lão nhân chiếu trong gương, lại vặn vẹo biến hình.
Gã đưa tay phất qua mặt kính, khuôn mặt mới khôi phục bình thường.
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt trong gương, Diên Sơn lão nhân giống như đối thoại với chính mình, lẩm bẩm một câu: "Thời cơ hơi sớm. Bất quá, ngược lại có giúp đỡ tốt hơn…"
… …
Thời gian nửa năm, đảo mắt liền qua.
Trong nửa năm qua, hóa thân lưu lại Diên Sơn, nửa bước không rời, ngẫu nhiên xuất quan.
Quan sát tuyết thế biến hóa.
Lại thêm vài ngọn núi bị tuyết phủ lên.
Khó mà tưởng tượng, chờ tuyết tai kết thúc, vùng này sẽ tích lũy lớp tuyết dày đến mức nào, tuyết tai qua đi đoán chừng hồng tai liền đến.
So với chỗ sâu trong Tây Mạc như hai thái cực.
Tần Tang từ Diên Sơn lão nhân biết được, từ nơi này theo hướng tây, có thể đi trên lục địa tiến đến phong bạo mang.
Trung Châu chỉ có Bắc Hải, Đông Hải và Nam Hải, không có Tây Hải.
Biên giới phong bạo mang từ Tây Mạc đến Bắc Hoang, liên thông Nam Hải và Bắc Hải.
Địa thế như một đường thẳng cực đoan, đại khái do phong bạo mang ảnh hưởng hình thành.
Mà phong bạo mang cũng không phải điểm cuối cùng, tiếp tục hướng tây một mực kéo dài đến nơi xa vô tận, chí ít Diên Sơn lão nhân năm đó chưa đi đến tận cùng, trước khi kiệt sức đã từ bỏ, không rõ ràng biên giới khối lục địa này ở nơi nào.
Giống như chiến trường Cổ Tiên tại Bắc Thần Cảnh.
Nhưng không có nhiều di tích và bí cảnh.
Diên Sơn lão nhân nói đại địa nơi đó bị phong bạo xé rách, cảnh tượng tận thế khắp nơi, căn bản không chỗ dung thân, phi thường đáng sợ.
Thời gian ước định đã đến.
Tần Tang đi ra động phủ, quan sát thiên thời, tuyết thế quả nhiên nhỏ đi, mặc dù vẫn lớn hơn thời tuyết bình thường.
Hắn quay đầu nhìn động phủ Diên Sơn lão nhân.
Người này phong bế động phủ về sau, đã nửa năm không thấy mặt, giống như hoàn toàn quên trong nhà còn một vị khách nhân.
Tần Tang nhấc chân muốn đi qua, liền thấy cấm chế lấp lóe, Diên Sơn lão nhân đẩy cửa xuất hiện.
"Đạo huynh đã đợi không kịp rồi?"
Diên Sơn lão nhân cười cười, quan sát thiên tượng, gật đầu nói: "Tuyết thế đã yếu, có thể duy trì một đoạn thời gian, đạo huynh chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức lên đường."
"Chỉ chờ đạo huynh nói câu này."
Tần Tang cười to, hắn không cần chuẩn bị, lách mình đuổi theo Diên Sơn lão nhân.
Hai người bay ra Diên Sơn.
Rời khỏi Diên Sơn, Diên Sơn lão nhân quay đầu nhìn lướt qua đạo tràng mình tu luyện nhiều năm, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hai người đi không lâu sau.
Trong hư không thụ cận Diên Sơn hơi ba động, thân ảnh bản tôn hiện lên.
Bản tôn dừng lại, lấy tốc độ bình thường, không nhanh không chậm theo sau, một tia ma hoả vờn quanh đầu ngón tay, loại thời điểm này vẫn không quên tu luyện.
Hai người sóng vai lao vùn vụt.
Không bao lâu bay ra phạm vi dãy núi này.
Diên Sơn lão nhân không dừng lại, hơi điều chỉnh phương hướng, bay theo hướng tây nam, độn tốc nhanh như tên bắn.
Theo Diên Sơn lão nhân nói, đừng nhìn Bắc Hoang hoang vu cằn cỗi, còn tốt hơn chỗ sâu trong Tây Mạc nhiều, không ít cao nhân thích thanh tịnh, rời xa hồng trần đến chỗ đó tĩnh tu.
Để tránh làm người khác chú ý, dẫn đến nhiều chuyện phức tạp, hai người thu liễm khí tức, cưỡi gió đi trên mặt tuyết.
Vì tận lực thả chậm tốc độ, hai người dùng ba ngày mới đi tới nơi cần đến.
Diên Sơn lão nhân chỉ hắn nhìn lên, Tần Tang nhìn thấy một cánh đồng tuyết bát ngát.
Toàn bộ cánh đồng tuyết vô cùng vuông vức.
Bên trong cánh đồng tuyết không thấy núi cao, núi thấp sớm đã bị tuyết lớn chôn vùi.
Những nơi như thế này, mắt thường khó mà quan sát hết, cần thôi động thần thức dò xét, xuyên qua lớp tuyết tìm kiếm, khó tránh khỏi kinh động đến tu sĩ hoặc yêu thú.
Thấy Tần Tang khẽ nhíu mày, Diên Sơn lão nhân lại nói cho hắn biết một tin tức xấu: "Toàn bộ cánh đồng tuyết này, là khu vực hoạt động của con Tuyết Hồ."
"Đã như vậy, tuyết thế lớn nhỏ khác nhau điểm nào? Đạo huynh chắc có cách thu nhỏ phạm vi rồi." Tần Tang không nóng không vội hỏi.
"Không thể qua pháp nhãn của đạo huynh."
Diên Sơn lão nhân ngắm nhìn bốn phía, nhắm ngay một phương hướng, thân ảnh chớp liên tục, bay thẳng đi hơn mười dặm, đứng lơ lửng bên trên mặt tuyết, nhấc tay hoá thành trảo, vồ xuống lớp tuyết.
'Vù...!'
Một trảo ảnh phá vỡ lớp tuyết.
Tiếp theo, Tần Tang nghe thấy tiếng thét 'Chít chít' chói tai, theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện trảo ảnh bắt lấy một con thú như con chuột.
Thân thể 'Con chuột' trong suốt, hiển nhiên không phải huyết nhục tạo thành.
Diên Sơn lão nhân chộp 'Con chuột' vào trong tay, đưa cho Tần Tang, sua đó chỉ xuống dưới nói: "Bên dưới lớp tuyết không phải đất bằng, có nhiều khe rãnh sâu không thấy đáy. Hàn phong từ trong khe rãnh thổ lên quanh năm, lớp tuyết tuy dày nhung không thể ngăn cản hàn phong. Nhiều năm qua đi, trong hàn phong đản sinh một loại Hàn Linh đặc thù, thân thể hoàn toàn từ hàn khí tạo thành..."
Tần Tang đưa tay tiếp nhận, trong lòng hơi động, hắn đã thấy qua vật tương tự, lúc tranh đoạt Địch Hồn Dịch trong Thất Sát Điện, tại một đạo thí luyện cuối cùng.
Hắn gặp phải Thổ Linh, nghe nói còn có Thủy Linh và Hỏa Linh.
Loại Hàn Linh này do thiên địa tạo thành, linh trí thấp, hoạt động chủ yếu từ bản năng thúc đẩy.
Không giống như Thổ Linh Thạch Viên trong Thất Sát Điện, Hàn Linh không hung lệ thị sát, theo bản năng e ngại hắn, nằm trong tay hắn run lẩy bẩy.
Tần Tang suy đoán, Thổ Linh trong Thất Sát Điện sở dĩ hung tàn như vậy, rất có thể do hoàn cảnh trong Thất Sát Điện ảnh hưởng.
"Mấu chốt khi tìm Tuyết Hồ, từ trên người Hàn Linh."
Diên Sơn lão nhân giải thích: "Trên người Tuyết Hồ có khí tức hấp dẫn Hàn Linh, nhất là những thủ lĩnh Hàn Linh kia, cảm giác nhạy cảm, sẽ thường xuyên hoạt động gần Tuyết Hồ, chúng ta tìm kiếm thủ lĩnh Hàn Linh, có thể giúp tập trung vị trí của Tuyết Hồ. Bất quá, Hàn Linh thích tuyết tai, thời điểm tuyết thế lớn nhất, phần lớn thủ lĩnh Hàn Linh trồi lên mặt tuyết, chơi đùa trong tuyết, khi đó không thể thông qua phương pháp này để phán đoán. Hiện tại tuyết thế không lớn, thủ lĩnh Hàn Linh không còn hứng thú, chắc đã hội tụ đến gần Tuyết Hồ rồi…"
Tần Tang giật mình: "Đạo huynh phí tâm."
Hắn nhéo nhéo Hàn Linh trong tay: "Con Hàn Linh này hẳn không phải thủ lĩnh đi?"
Diên Sơn lão nhân ‘Ừm’ một tiếng, lại nói: "Hình dạng Hàn Linh thiên kì bách quái, thông qua trán của bọn chúng phán đoán. Trên trán thủ lĩnh Hàn Linh có một sợi lông nhỏ màu lam, lông càng dài đại biểu địa vị càng cao."
Tần Tang gật đầu, thả Hàn Linh đi.
Âm thầm đánh thức Thiên Mục Điệp, thôi động thần thông đến cực hạn, nhìn chỗ sâu trong cánh đồng tuyết.
Màn đêm buông xuống.
Cánh đồng tuyết lớn như vậy, hàn phong lạnh thấu xương, bông tuyết cuồng vũ.
Trong bông tuyết đầy trời.
Từng hư ảnh mờ ảo, một số thì nhảy lên thật cao, một số thì chạy trên mặt tuyết, chui tới chui lui trong tuyết, từng con Hàn Linh hình thái khác nhau.
Bọn chúng múa cùng tuyết, vô ưu vô lự, giống như tinh linh trong tuyết dạ.