Chương 2212: Đoạt xá
Chương 2212: Đoạt xá
"Là đang chờ lão gia hỏa kia, cảm thấy sẽ có người tu vi cao hơn tới cứu nàng?"
Tần Tang hiện lên ý niệm này, trong lòng cười lạnh.
Lúc trước hắn thấy không rõ thế cục.
Diên Sơn lão nhân và Tư Đồ Dục phát hiện Tuyết Hồ, sau đó Diên Sơn lão nhân một mình lưu tại Bắc Hoang, trong động phủ ngay cả một đồ đệ sai sử cũng không có. Mà lão nhiều lần đuổi bắt Tuyết Hồ, chứng tỏ phi thường coi trọng Hàn Tinh, không giống lão nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Yêu nữ cùng lão giả phía ngoài nhanh như vậy đã đuổi tới, tức Lộc Dã cách cánh đồng tuyết chắc cũng không xa.
Nếu như Diên Sơn lão nhân sớm biết Lộc Dã tồn tại, còn dám ở trước mặt Lộc Dã mưu đồ Tuyết Hồ, có ý định giấu diếm mình việc này, người này khẳng định không đơn giản như bề ngoài.
Diên Sơn lão nhân tâm tư khó dò.
Lộc Dã lại là đạo tràng của Hoá Thần.
Tần Tang bị kẹp ở giữa, đương nhiên phải phòng bị song phương, để tránh bị người lợi dụng mà không biết, bản tôn và phân thân đều giữ lại dư lực, ứng đối biến số.
Nếu không phải hắn mưu đoạt Hàn Tinh, thì hiện tại đã bứt ra tránh đi, để cho bọn họ đấu một trận trước.
Tranh đấu đến giờ, Diên Sơn lão nhân ngăn cản yêu nữ, cũng coi như tận tâm, Hàn Tinh thuận lợi tới tay, Tần Tang lo nghĩ giảm đi mấy phần, nên vẫn quyết định cứu người này, mau rời khỏi nơi thị phi.
'Vù!'
Hàn mang băng lãnh càng thâm thuý hơn quang triều từ lòng bàn tay hắn kích xạ ra, hiển hóa ra một ấn vuông.
Tứ Thừa Đằng Xà Ấn hiện hình, đồng thời một con Đằng Xà thoát ly ấn, hình thể lớn nhanh, trong chớp mắt biến thành một con tuyệt thế hung thú giương nanh múa vuốt, nhìn chằm chằm Nguyệt phi.
"Rống!"
Đằng Xà phát ra gầm thét, trùng kích linh hồn, làm cho người sợ hãi.
Tu sĩ Hóa Thần cho dù có thể tế luyện bản mệnh pháp bảo đến cấp Linh Bảo, muốn luyện chế Linh Bảo khác cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa hẳn bỏ được để tặng cho đồ đệ.
Nghĩa tử Hoá Thần chưa hẳn có Linh Bảo, không nói đến nàng này.
Trong tay nàng này mặc dù bảo vật rất nhiều, há có thể so với Linh Bảo?
Tần Tang vốn cho rằng, Linh Bảo vừa ra, yêu nữ hẳn là sẽ thanh tỉnh lại.
Không ngờ, nhìn thấy Linh Bảo, Nguyệt phi rướn cổ tuyết, trừng trừng nhìn chằm chằm Đằng Xà, khuôn mặt yêu mị không chỉ không sợ hãi, chỗ sâu đáy mắt vậy mà hiện lên một tia cuồng hỉ.
Tiếp theo, Nguyệt phi đưa tay lướt qua bên hông, từ túi giới tử lấy ra một Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp hình tròn, lớn hơn bàn tay Nguyệt phi một chút, mặt ngoài khắc hoạ từng vòng từng vòng đường vân, rậm rạp chằng chịt, ngoại nhân nhìn một chút là cảm thấy choáng váng.
Giữa đường vân, phù văn dày đặc, chính là một loại huyết văn quỷ đồ.
Lấy ra Ngọc Điệp, đồng thời Nguyệt phi lấy thần ngự thực, mi tâm lấp loé linh quang, trống rỗng kết xuất ra một linh phù, chính là thủ đoạn lăng không vẽ bùa.
Linh phù hư ảo lóng lánh huyết quang nhàn nhạt, lóe lên tụ vào trung tâm Ngọc Điệp.
Linh phù cũng không phức tạp, Nguyệt phi cũng không sở trường về phù đạo.
Phù này thật ra là một chìa khóa, dùng để mở Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp ông ông đại chấn, một cỗ lực lượng kỳ dị ở giữa đường vân lưu chuyển, trong khoảnh khắc thắp sáng huyết văn quỷ đồ, trong lúc nhất thời phù quang lấp lóe, phù ảnh trùng điệp.
Bảo vật này vốn là một phù bàn khắc vô số Linh phù, những Linh phù này bình thường yên lặng, sau khi chế tác thành phù, duy trì một loại cân bằng nào đó, một khi phù bàn bị mở ra, lập tức thể hiện ra uy lực không tầm thường.
Loại phù bàn này cũng là một loại bảo vật phù đạo, nhưng khác với bí phù Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
Phù đạo cũng bao hàm toàn diện, phù bàn đơn thuần, cũng không chỉ có một loại này.
Loại phù bàn này chính là bảo vật hộ thân sử dụng một lần duy nhất, có thể tặng cho người khác, giống pháp khí dùng một lần, nhưng dùng "Chìa khoá" mở ra, vẫn có thể một mực sử dụng, tăng lên tốc độ tu sĩ vẽ bùa và ngự phù, uy lực, tác dụng cũng không giống nhau.
Trong nháy mắt phù bàn kích phát.
Phù bàn trong lòng bàn tay Nguyệt phi khôi phục nguồn gốc, huyết văn quỷ đồ phía trên biến mất, uy năng đã dùng hết, một đồ trận huyết sắc chiếu xạ vây quanh thân nàng, phù văn dị thường phức tạp.
Tần Tang cũng không có lòng thương hương tiếc ngọc, uy lực của linh bảo không giữ lại chút nào, Đằng Xà như huyễn như điện, giữa không trung lưu lại một đường hàn diễm, muốn nuốt hết Nguyệt phi.
Vượt quá Tần Tang dự kiến.
Đã đến nước này, Nguyệt phi vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Lôi Châu bay lên cao cao, bắn ra quang hoàn màu đỏ phấn, vô số thiểm điện nổ đinh tai nhức óc trút xuống.
Thiểm điện như mưa.
Khí thế Đằng Xà như hồng, một con chui vào thiểm điện xen lẫn trong lưới lớn, hàn diễm tuôn ra, trong nháy mắt xé lưới điện vỡ nát, vọt thẳng tới Lôi Châu.
Thấy tình cảnh này, Nguyệt phi thầm cắn răng ngà, căn bản không có ý thu lại Lôi Châu.
'Ầm!'
Đằng Xà va chạm.
Lôi Châu xoay nhanh, bỗng nhiên quang mang chói mắt, lấp lánh có thể so với sao trời, ứng thanh nổ tung, lôi lực cuồng bạo dâng lên, giữa không trung hình thành một đoàn sấm chớp mưa bão kinh người.
---
"Ầm ầm. . ."
Sấm chớp mưa bão thôn phệ ngược lại Đằng Xà.
Trong chớp nhoáng này, điện quang màu hồng chiếu sáng toàn bộ băng quật và Linh Bảo, hàn diễm và quang triều màu lam dung hợp, ở trong hầm băng hình thành kỳ cảnh mộng ảo.
Các pháp bảo tấm lụa mỏng, nội giáp, hồ điệp, hình xăm và phù bàn, Nguyệt phi đã hủy đi năm kiện bảo vật.
Tần Tang cũng không nhịn được cảm thán, không hổ là xuất thân Lộc Dã, nghĩa tử Hóa Thần, tên kia không chỉ có bảo vật rất nhiều, mà cũng không keo kiệt với ái phi.
Đáng tiếc, loại Lôi Châu này mạnh ở năng lực ăn mòn quỷ dị, kỳ thật uy lực không so được với thần lôi chân chính, dù Lôi Châu bạo tạc cũng ngăn không được Đằng Xà, kéo dài một chút đã là cực hạn.
Sấm chớp mưa bão oanh minh, ngay lúc cực thịnh, ở trung tâm bỗng nhiên sáng lên một điểm hàn quang, xuyên thấu qua khe hở, có thể nhìn thấy cái miệng lớn Đằng Xà như chậu máu, cùng trong cổ ứ đọng một vòng u nhật.
"Ầm!'
Đằng Xà dung nhập hàn diễm, chính diện xông phá sấm chớp mưa bão!
Trong hai tròng mắt như nước của Nguyệt phi chiếu rọi ra cái bóng hàn diễm, trong mắt nàng lóe lên vẻ kiên quyết.
Nàng không tránh không né, huyết nguyệt mi tâm đỏ thắm, không tiến ngược lại thụt lùi, khóe miệng mang theo một tia mị tiếu, mang theo huyết sắc đồ trận, vọt tới hàn diễm!
Yêu nữ thiêu thân lao đầu vào lửa, bất luận Tần Tang làm thế nào cũng không nghĩ tới.
"Tưởng là phù bàn có thể ngăn cản được Linh Bảo hay sao?"
Sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng hừ lạnh, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu nàng này muốn, vậy để cho nàng thống khoái!
Trong phút chốc.
---
Hàn diễm tới người.
Đứng mũi chịu sào chính là huyết sắc đồ trận.
Những nơi hàn diễm đi qua, từng đạo phù ảnh nhanh chóng mẫn diệt, huyết quang lấy tốc độ cực nhanh ảm đạm xuống, bị hàn diễm cưỡng ép mở rộng một con đường.
Trong chớp nhoáng này, hàn diễm mang áp lực đáng sợ khiến Nguyệt phi cơ hồ ngạt thở.
Nụ cười Nguyệt phi biến hình, vẻ mặt nhăn nhó đáng sợ, huyết nguyệt mi tâm lại diễm lệ hơn nữa.
Ngay sau đó, giữa hai mắt nàng lấp loé thanh quang, hiện ra hư ảnh Nguyên anh.
Quả nhiên là thiên tính, Nguyên anh Nguyệt phi nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn phảng phất mang theo nụ cười mị hoặc, hai đầu lông mày mị ý tự nhiên.
Nguyên anh giống như chưa ra.
Ở trên mi tâm Nguyên anh, lại có một ấn quyết huyết nguyệt. Minh Nguyệt ấn Lộc lão ma khống chế nhục thân, Nguyên anh và thần hồn, cực kì ác độc, Minh Vệ cả đời đều là nô bộc!
Hai cái huyết nguyệt dung hợp.
'Vù!'
Nhục thân Nguyệt phi cùng đôi mắt Nguyên anh đồng thời mở ra.
Cùng lúc đó, hàn diễm xuyên thủng huyết trận đồ lục, nhào tới trước mặt!
Hàn diễm chiếu rọi cảnh vật vặn vẹo trên mặt Nguyệt phi.
Nguyệt phi hơi ngửa đầu, hoàn toàn không làm ra bất kỳ kháng cự nào, mi tâm huyết nguyệt lại trở nên cực kì lấp lánh.
'Ầm!'
Trong nháy mắt Huyết nguyệt và hàn diễm va chạm.