Chương 2219: Thu bảo
Chương 2219: Thu bảo
Trong ghi chép liên quan đến bảo vật này, nó tên Thiên Hoàn Kính.
Bảo vật này hiệu dụng chạy trốn có một không hai, Tần Tang nhìn thấy Diên Sơn lão nhân sử dụng Thiên Hoàn Kính, ngay cả ý nghĩ truy đuổi cũng không có.
Khuyết điểm duy nhất, cần phải chuẩn bị trước khi sử dụng.
Diên Sơn lão nhân rất cẩn thận, trên đường đi hóa thân và Thiên Mục Điệp đều không nhìn thấu tiểu động tác của lão.
Cửu Giới chân nhân năm đó phát hiện di cốt của cao tăng Tịnh Hải Tông, đạt được di vật của cao tăng, trong đó có một chiếc Thiên Hoàn Kính, chẳng qua đã bị tổn hại. Gã không hiểu phương pháp luyện chế, nên không thể chữa trị, về sau dùng hai lần, Thiên Hoàn Kính triệt để vỡ nát.
Tịnh Hải Tông do Tiêu Tương Tử sáng lập, tông môn truyền thừa cũng do Tiêu Tương Tử lưu lại.
Trong tay Diên Sơn lão nhân lại có Thiên Hoàn Kính.
Diên Sơn lão nhân đạt được truyền thừa của Thủy Tướng nhất mạch, xem như phân nửa truyền nhân, Thiên Hoàn Kính rất có thể xuất từ Vô Tướng Tiên môn.
Chỉ tiếc hắn đã trở mặt với Diên Sơn lão nhân, người này đã không thể giải đáp nghi vấn cho hắn.
Cho dù Tiêu Tương Tử không xuất thân từ Vô Tướng Tiên môn, hai bên hẳn quan hệ không nhỏ!
Lại nghĩ sâu thêm, hai mảnh sát kiếm có thể đến từ Vô Tướng Tiên môn hay không?
Tần Tang vui mừng trong lòng, hóa thân bôn ba nhiều năm, điều tra khắp nơi không có kết quả, chẳng ngờ lần này đến Bắc Hoang, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Đương nhiên, Tần Tang rất rõ ràng, hiện tại cao hứng còn quá sớm.
Nếu Tiêu Tương Tử xuất thân từ Vô Tướng Tiên môn, lấy tính tình trọng nghĩa của người này, trong thư còn không quên nhắc đến chuyện của Tạ gia, vì sao nửa câu cũng không đề cập đến Vô Tướng Tiên môn?
Mà Vô Tướng Tiên môn sớm đã biến mất.
Muốn tìm kiếm truyền nhân của Vô Tướng Tiên môn, không dễ dàng như vậy.
Thời điểm bản tôn trầm tư, hóa thân một mực bận rộn.
Bên trên giường băng chỉ còn một hộp ngọc cuối cùng.
Phong ấn bị Diên Sơn lão nhân phá giải hơn phân nửa, hóa thân tuỳ tiện lấy hộp ngọc ra, ném cho bản tôn.
Mở ra xem, trong hộp ngọc có hai viên dược hoàn. Không biết là đan dược gì.
Đan dược tròn trịa trắng như tuyết, không chút tạp sắc nào, một mùi thơm nhàn nhạt bay lên mũi, Tần Tang nhẹ ngửi, liền cảm thấy một cỗ thanh lương thấm vào tim gan, phi thường dễ chịu.
"Nhìn không giống độc đan, không biết công hiệu thế nào..." Tần Tang âm thầm trầm ngâm.
Phương diện luyện đan hắn biết rất ít, khó mà phán đoán.
Di vật của Thủy Tướng, giá trị khẳng định rất cao.
Chỉ có hai viên đan dược, để hóa thân dùng thử, vạn nhất không phải đan dược gia tăng tu vi thì quá lãng phí, về sau điều tra Vô Tướng Tiên môn, vẫn còn cơ hội.
Tần Tang tạm thời thu hồi đan dược, sau đó đưa mắt nhìn chữ viết trên vách tường, thần sắc dần dần ngưng trọng.
Thông qua những chữ viết này, Tần Tang có thể cảm nhận được oán niệm nồng đậm của Thủy Tướng.
Đại bộ phận thống mạ hai người bội bạc, thừa lúc vắng mà vào, liên thủ ám toán Thuỷ Tướng.
Một người tên Hoàng Hi, một người tên Liễu Tố.
"Liễu Tố..."
"Liễu Tố..."
Tần Tang nhíu mày, tựa hồ đã nghe qua danh tự này, minh tư khổ tưởng hồi lâu, cuối cùng nhớ lại Cam Lộ Thiền Viện có một vị tổ sư pháp hiệu Liễu Tố pháp sư!
Liễu Tố pháp sư đạo hạnh cực sâu, một tay trung hưng Cam Lộ Thiền Viện, sáng lập cơ nghiệp bất thế, nghe nói tạo nên bố cục ngày nay của Trung Châu, người này góp công lao lớn.
"Nếu thật là Liễu Tố pháp sư, một vị Hoàng Hi khác chẳng lẽ là tổ sư của Bát Cảnh Quan..."
Tần Tang cảm thấy bản thân chạm đến bí mật của Trung Châu.
Ánh mắt hắn rơi xuống hàng chữ cuối cùng: "Người nhận y bát của ta, đồ Phật diệt Đạo!
Hận ý như thực chất.
Sát ý ngập trời!
Đáng tiếc Thủy Tướng làm nhiều bố trí như vậy, vẫn không thể chờ truyền nhân chính tông của Thủy Tướng nhất mạch, Tần Tang không có khả năng theo lệnh làm việc, còn lão gia hoả Diên Sơn lão nhân kia đến nhìn còn không thèm nhìn.
Khó trách Vô Tướng Tiên môn giống như bị người khác tận lực ẩn giấu đi, trước đó căn bản tra không đến một chút tin tức hữu dụng, nếu như Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện đứng sau màn chủ đạo, hết thảy đều giải thích thông.
Vô Tướng Tiên môn hủy diệt, Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện đến tột cùng đóng vai trò thế nào?
Có lẽ nhờ giẫm lên thi thể Vô Tướng Tiên môn mà quật khởi.
Những chuyện bọn họ làm chỉ sợ không quá vẻ vang, cho nên mới đuổi tận giết tuyệt Vô Tướng Tiên môn, hận không thể xóa Vô Tướng Tiên môn khỏi Tu Tiên Giới.
Không ai nhớ đến Vô Tướng Tiên môn, thì không ai nghị luận chuyện cũ.
Nghĩ tới đây, Tần Tang đã hiểu.
Hắn không thể trắng trợn điều tra Vô Tướng Tiên môn, miễn cho bị Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện để mắt tới.
Trái lại bọn họ hiểu rõ Vô Tướng Tiên môn nhất, từ đường dây khác khó mà tìm thấy tin tức hữu dụng, vẫn nên tiếp xúc với bọn họ thì hơn. Những tin tức này còn phải trở về chứng thực.
Bản tôn quay người, nhìn về phía bàn băng.
Trong mộ huyệt bàn băng phi thường bắt mắt, còn chiếc giường kia thì được làm bằng huyền băng phổ thông, nhờ Thủy Tướng bố trí cấm chế, nên bộ dáng nhìn hơi thần dị.
Hóa thân không nhàn rỗi, phối hợp Thiên Mục Điệp, thăm dò quy luật của linh trận.
'Phốc phốc phốc...'
Bản tôn tế khởi Cửu U Ma Hỏa, ngưng tụ thành mấy chục ngòi lửa lớn bằng ngón cái, như Thiên Nữ Tán Hoa bắn đến tám nơi trên linh trận, xuyên thủng linh quang, điên cuồng quấy phá linh trận.
Một màn như cũ lại xuất hiện.
Hàn sát khí ngưng tụ thành băng đao.
Bất quá, trước khi băng đao thành hình, Tần Tang đã thôi động Phượng dực, thân ảnh lóe lên xuất hiện tại một chỗ khác, chỉ còn một tàn ảnh lưu lại nơi đó.
Linh trận phản kích không ảnh hưởng hắn chút nào.
Hóa thân nhắm ngay thời cơ, ngự đao trảm lên linh trận, 'Ầm!' Một tiếng linh trận ứng thanh bị trảm rách một đường dài, cánh tay của hắn thuận theo khe hở vững vàng bắt lấy bàn băng, rút ra.
Mất đi bàn băng chèo chống, linh trận bỗng nhiên ảm đạm, khí cơ diệt vong.
Tần Tang thầm khen một tiếng: "Hàn sát khí thật tinh thuần, không ngờ ngọn nguồn bắt đầu từ bảo vật này! Mượn nhờ bảo vật này, luyện thành Băng Phách Thần Quang tuyệt không phải việc khó..."
Lộc Dã uy hiếp vẫn còn, không thể dừng lại nơi đây lâu.
Tần Tang không lãng phí thời gian, thu bàn băng, Nguyên Anh thứ hai cũng trốn vào bản tôn, lách mình bay khỏi mộ huyệt, đột nhiên dừng lại, ngự kiếm lao đi.
'Ầm!'
… …
Một đạo kiếm quang thô to bay xuyên qua mộ huyệt, cấm chế chung quanh đã bị phá hư, lúc này gặp phải trọng kích nên ứng thanh đổ sụp, vết tích theo đó cũng bị xóa đi.
Tần Tang ngự kiếm xông ra khe hở, xác định bên ngoài không có cường địch, thu liễm khí tức, lặng yên rời đi.
Tần Tang rời đi không lâu sau.
Tô Tử Nam theo dấu tìm đến, tìm thấy nghi mộ, chỉ thấy hai phế tích trống không, bảo vật sớm đã bị vơ vét sạch sẽ.
Gã triển khai thần thức, phát hiện chút manh mối, nhưng đuổi theo không xa đã mất dấu.
Tô Tử Nam hừ lạnh, gã mưu hại Ô lão, không dùng bao nhiêu thời gian, những người kia hành động thực sự nhanh hơn gã dự đoán nhiều.
Bất quá gã không hối hận, Tam Thi Nhất Thần Phiên cực kỳ trọng yếu, dùng Nguyên Anh hậu kỳ hiến tế, chẳng còn vật nài tốt hơn.
"Tên kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Chẳng lẽ Hỏa Tướng đương thời!"
Tô Tử Nam thông qua tà phiên, biết được chi tiết trận chiến giữa Ô lão và Tần Tang. Gã du đãng quanh cánh đồng tuyết một vòng, nhưng không tìm thấy chút manh mối nào.
Một bên khác.
Tần Tang theo đường cũ trở về, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đạo tràng của Diên Sơn lão nhân.
Quả nhiên.
Diên Sơn lão nhân căn bản không trở về, loại động phủ này có thể tùy thời bỏ đi. Tần Tang bay quanh dãi núi một vòng, không hề dừng lại, dẹp đường hồi phủ.