Chương 2225: Nam tử bạch bào
Chương 2225: Nam tử bạch bào
"Ầm!"
Đao quang trực tiếp trảm xuyên qua kiếm trận, dư uy chém xuống mặt đất lưu lại một vết đao mấy trăm trượng, cỏ hoang chung quanh vết đao đều bị băng phong.
Kiếm trận bị phá, phi kiếm rơi lả trên đất, bị đông cứng thành băng, thậm chí bị đứt gãy.
"Cút!"
Một tiếng quát lạnh lập tức vang lên.
Mấy tên Kim Đan ngơ ngác nhìn phi kiếm bị đánh gãy, lưng phát lạnh, ngay cả đối phương còn chưa thấy, hốt hoảng chạy đi.
Phi Vân Giang.
Bắt nguồn từ Bắc Hoang chảy đến Nam Hải, đi ngang qua Trung Nguyên, trên đường thuỷ Phi Vân Giang vô số thuyền to thuyền nhỏ qua lại, trong đó không thiếu bảo thuyền của tu tiên giả, thậm chí thương thuyền của phàm nhân.
Lúc này, một chiếc thanh trướng bảo thuyền từ hướng Bắc di chuyển đến hướng Nam.
Thanh trướng bảo thuyền di chuyển giữa trung tâm sông chính, tốc độ nhanh như điện.
Không chỉ thương thuyền của phàm nhân, ngay cả những bảo thuyền khác đều chủ động né tránh, bởi vì một vị lão giả đang xếp bằng ngồi trên thanh trướng bảo thuyền.
Lão giả âm trầm, không chút che giấu tu vi, khí tức Nguyên Anh tổ sư hiển lộ rõ ràng!
Trong trướng vang lên trúc diệu âm, bên trên màn lụa hiện lên hình bóng uyển chuyển đang múa, đường đường một vị Nguyên Anh vậy mà ngồi ngoài trướng. Nếu người này không đủ tức cách ngồi trong trướng, vậy thân phận người trong trướng kinh khủng bực nào?
Một phần nhỏ tu sĩ còn chú ý đến, trên mi tâm của lão giả nổi lên một ấn ký huyết nguyệt, lại nhớ đến truyền thuyết nào đó trong Tu Tiên Giới, đám tu sĩ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, không dám động tâm ngăn cản nửa phần.
Thanh trướng bảo thuyền xuôi dòng nước lướt đi, một đường thông suốt không trở ngại.
… …
Màn lụa rõ ràng rất mỏng, ngoại nhân lại chỉ nhìn thấy hình bóng mơ hồ, làm cho người suy tư.
Trong trướng.
Một trái một phải bày biện hai chiếc bàn, trên bàn đặt quỳnh tương ngọc dịch, linh quả trân quý, dị hương xông vào mũi hai tên nam tử đang ngồi xếp bằng sau bàn.
Khu giữa chừa lại một khoảng trống.
Một người phụ nữ khuấy động dây đàn, người phụ nữ này mặc áo xanh, khí chất xuất trần, không chỉ tài nghệ đánh đàn tuyệt vời, còn là một quốc sắc thiên hương tuyệt thế.
Thời điểm tấu nhạc, nữ tử áo xanh lại không nhìn dây đàn, mà nhìn qua nam tử áo trắng ngồi sau bàn bên trái, đôi mắt đẹp như tơ.
Mặt khác, vẫn còn sáu vũ nữ, tư sắc không thua nữ tử áo xanh, nhẹ nhàng nhảy múa, giống như giận giống như vui, lưu luyến nhìn nam tử áo trắng, nồng đậm yêu thương dạt dào.
Nam tử bạch bào thắt lưng đeo đai ngọc, phong lưu phóng khoáng, chính là Tô Tử Nam nghĩa tử của tu sĩ Hóa Thần!
Nữ tử áo xanh tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, trong những mỹ nhân bị Tô Tử Nam nuôi như sủng vật, chỉ một mình nàng may mắn sống sót, còn những vũ nữ khác đều do Tô Tử Nam sưu tập trên đường đi.
Thật sự không thể chê ánh mắt của gã, những mỹ nhân này xứng danh tuyệt sắc.
Tô Tử Nam vậy mà rời khỏi Lộc Dã, đi đến Trung Nguyên, mà lại không che giấu thân phận chút nào, công nhiên để một Minh Nguyệt Vệ ngồi bên ngoài.
Hành vi của Tô Tử Nam đầy phóng túng, uống ừng ực một chén rượu ngon, đưa tay một chiêu. Nữ tử áo xanh vui vẻ nhào vào trong lòng, không người gảy mà dây đàn tự động kêu. Tay ôm eo thon của mỹ nhân, Tô Tử Nam ngửi thật sâu, sau đó nhìn vị nam tử ngồi đối diện: "Mạc đạo hữu thấy Vũ Y Khúc thế nào?"
Nam tử ngồi đối diện, khí độ dung mạo kém hơn Tô Tử Nam, lại bất cẩu ngôn tiếu, làm cho người không dám đến gần.
Không nhìn mỹ nhân, không uống rượu ngon, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang điều tức tu hành, khẽ lắc đầu nói: "Mạc mỗ không hiểu phong tình, để Tô đạo hữu chê cười rồi."
Tô Tử Nam thở dài: "Mỹ nhân thế gian hiếm thấy, Tô mỗ xem trọng như đại đạo, không thể thiếu. Mạc đạo hữu không nên chỉ lo tu hành, coi nhẹ phong cảnh."
"Mạc mỗ lẻ loi một mình, nơm nớp lo sợ, không dám thư giãn nửa phần. Không giống như Tô đạo hữu, có Lộc tiền bối bảo vệ, vô ưu vô lự." Nam tử mỉa mai nói.
Tô Tử Nam không thèm để tâm, ngược lại lên tiếng tán thưởng: "Tại hạ bội phục điểm đó của Mạc đạo hữu nhất! Mạc Hành Đạo, từ lúc bắt đầu tu hành, không muốn bị câu thúc, chưa hề gia nhập bất kỳ môn phái hay thế lực nào, bị nhiều tông môn truy nã, ngược lại đơn thương độc mã đồ sát Ma Môn Bắc Hoang đến máu chảy thành sông, người người kính sợ, tạo nên thanh danh tán tu đệ nhất Bắc Hoang… Khí phách bực nào!"
Nghe Tô Tử Nam thổi phồng, Mạc Hành Đạo mặt không đổi sắc, không tự đắc, thản nhiên nói: "Mạc mỗ không phải không muốn bị câu thúc, bởi vì khó tìm thấy người có thể khiến cho Mạc mỗ từ bỏ tự do.''
Nghe vậy, Tô Tử Nam cười một tiếng: "Mạc đạo hữu yên tâm, tại hạ nói được thì làm được. Vô luận tìm thấy nghĩa phụ hay không, chỉ cần Mạc đạo hữu dốc sức giúp ta, chuyện về sau, ta nhất định tặng kinh nghiệm đột phá Hóa Thần của nghĩa phụ cho đạo hữu. Mặt khác, sau khi nghĩa phụ đột phá, đã du dịch khắp Trung Nguyên, biết được bí mật phi thăng, nếu đạo hữu hứng thú, tại hạ cũng không giấu giếm. Chờ Mạc đạo hữu đột phá Hóa Thần rồi, không cần đi cầu Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện, miễn cho thụ bọn chúng áp chế."
Mạc Hành Đạo mở hai mắt, nhìn thẳng Tô Tử Nam, tinh quang bùng lên: "Hóa Thần về sau, thật có thể phi thăng?"
Tô Tử Nam không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Xem khắp Trung Châu, bao năm qua bao nhiêu người thành tựu Hóa Thần, đạo hữu nghe qua mấy người đạt đến Hóa Thần trung kỳ, xuất hiện trước người khác? Lại nghe qua kẻ nào bị thiên kiếp đánh chết? Phải biết, tu sĩ Hóa Thần không giống như chúng ta, cách ba trăm năm bị Tứ Cửu Thiên Kiếp uy hiếp, tu vi không tiến thì chỉ có chế!"
"Đã vậy, vì sao tu sĩ Hóa Thần lại mất tích?"
Mạc Hành Đạo ép hỏi.
Gã thấy không có gì quan trọng hơn phi thăng.
Đổi chỗ mà nói, có thể phi thăng tự nhiên phải lấy phi thăng làm trọng, bế quan nhiều năm, đến tột cùng chuyện gì đã hấp dẫn những tu sĩ Hóa Thần, toàn bộ đồng thời mất tích?
Ánh mắt của Tô Tử Nam lấp lóe: "Nếu tại hạ biết nghĩa phụ đi đâu, cũng không cần gióng trống khua chiêng, mời Mạc đạo hữu rời núi. Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện khẳng định biết không ít chuyện, ta hoài nghi nghĩa phụ bị bọn chúng liên luỵ, chuyến này phải đến nhà hỏi một chút!"
Mạc Hành Đạo trầm mặc không nói.
Phi thăng như nguyện cảnh mỹ hảo.
Tu tiên giả khác chỉ có thể lấy chuyện phi thăng, làm động lực khích lệ mình tu luyện, bọn họ thì lại khác, chỉ kém Hóa Thần một nan quan!
Khả năng gần trong gang tấc, tựa như hồng câu không thể vượt qua.
Nữ tử áo xanh rót đầy rượu, nhẹ nhàng bưng đến miệng của Tô Tử Nam.
Tô Tử Nam nhấp một miếng, bỗng nhiên thần sắc hơi động, lách mình đi ra ngoài trướng, đứng chắp tay, nhìn phương tây nơi xa.
Linh giác của Mạc Hành Đạo không kém hơn Tô Tử Nam, gần như đồng thời xuất hiện bên cạnh gã, đưa mắt cùng nhìn về một phương hướng.
… …
Sau một lát, Minh Nguyệt Vệ ngồi trên thuyền mới cảm thấy dị dạng, đứng dậy vội vàng đi đến đầu thuyền: "Công tử, hướng tây có người đang độ kiếp."
Tô Tử Nam quay đầu nhìn sang Mạc Hành Đạo: "Là Tứ Cửu Thiên Kiếp, uy lực không mạnh lắm, Mạc đạo hữu có hứng thú hay không?"
Mạc Hành Đạo lắc đầu: "Người này và Mạc mỗ không oán không cừu."
Dứt lời, y quay người đi vào trong trướng.
Tô Tử Nam cười ha hả, cũng đi trở về: "Thôi! Khoảng cách quá xa, chờ chúng ta đuổi tới, người kia sớm đã không thấy tăm hơi."
Trong cánh đồng hoang vu.
Tần Tang hoàn toàn không biết bản thân độ kiếp đưa tới biến số.
Một đợt lôi kiếp tiếp một đợt lôi kiếp, đến cuối cùng, lôi kiếp thô như mãng xà, uy lực hủy thiên diệt địa, mạnh như hắn cũng phải cẩn thận đối đãi, không dám để Thiên Mục Điệp trực tiếp thôn phệ lôi kiếp.
Một đạo lôi kiếp cuối cùng phảng phất xé rách hư không, trong kiếp vân lôi lực không giữ lại chút nào phát tiết hết, lôi lực nồng đậm đến cực hạn hình thành một lôi cầu cự đại.
"Ầm ầm!"
Đại địa chấn động.
Hỏa Liên Tử dung hợp ma hỏa, trên không trung sớm đã trở thành một biển lửa, trong nháy mắt khi lôi cầu đụng vào Huyền Kính Hàn Liệt Trận, ma hỏa phản công cuốn lên, ma hỏa hừng hực nhanh chóng vây quanh lôi cầu.
Không ngoài sở liệu, lần thiên kiếp này không thể uy hiếp Tần Tang.
Tần Tang đứng trong hố sâu do lôi kiếp công kích tạo thành, ngẩng đầu nhìn kiếp vân đang tiêu tan.
"Thiên kiếp không có dị biến, đại biểu đã tán thành người 'Đoạt xá' như ta sao?"
Ý niệm này hiện lên, hắn gọi hóa thân, lập tức rời đi.