Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2233 - Chương 2233: Trả Thù

Chương 2233: Trả thù Chương 2233: Trả thù

Rốt cuộc triều cường đến.

Bởi vì vị trí quá gần phía trước, bọn Tần Tang mặc dù tận lực trốn ra hướng biên giới, vẫn bị triều cường trùng kích, đương nhiên uy lực yếu hơn không ít so với vị trí trung tâm.

Thiên diêu địa động.

Triều cường gần trong gang tấc.

Thanh thế kinh thiên.

Tần Tang có cảm giác ngạt thở, vô thức ngừng thở, thú giục Như ý bảo châu đến cực hạn, hỏa liên tử sớm bay ra mi tâm, dung nhập vào ma hỏa, nhanh chóng che đậy lan tràn mặt ngoài, biến thành một tầng hỏa tráo.

'Ầm!'

Ngọn lửa trên cương tráo cùng nhau duy trì.

Cự lực đánh tới.

Cương tráo vang lên kèn kẹt.

Tần Tang bị triều cường nuốt hết, cảm thấy bản thân giống như bị một ngọn núi đụng trúng, trong tầm mắt tối tăm mờ mịt một mảnh, khắp nơi tràn ngập lực lượng cuồng bạo.

Giờ phút này hắn như cá bơi trong biển, bị triều cường đưa đẩy, không tự chủ được.

Lực lượng hỗn loạn cuốn hắn đi loạn khắp nơi.

Tần Tang điên cuồng vỗ Phượng dực, đồng thời thúc dục thức thứ nhất Cát Tường Ấn trong « Thất Sư Phật Ấn », xương cốt thể nội bạo hưởng, trên thân ẩn hiện Phật quang, thôi động lực lượng nhục thân, cưỡng ép ổn định bản thân trong triều cường.

Cùng lúc đó, ánh mắt Thiên Mục Điệp từ đầu đến cuối không rời khỏi thầy trò người có khuôn mặt quái dị.

Không ngoài Tần Tang dự đoán, lúc triều cường nện xuống, hai thầy trò quả nhiên bị tách ra.

Người quái dị đối với đồ đệ cũng không tệ, một khắc cuối cùng tế ra phiến mộc giáp đã từng ngăn trở Tứ Thừa Đằng Xà Ấn, bắn ra một đạo giáp ảnh, ngăn trên đỉnh đầu đồ đệ.

Tên đệ tử kia vốn là tu sĩ Nguyên anh, trước ngực gã hiện ra một mặt hộ tâm kính làm bằng gỗ, lại thêm tầng giáp ảnh này, tự bảo vệ mình không ngại.

Thấy sư đồ hai người bị triều cường tách ra.

Tần Tang đã sớm dự mưu, lập tức thôi động Cát Tường Ấn, thi triển độn thuật, gian nan phóng theo hướng tên đệ tử kia, triều cường chính là thứ giúp che giấu tốt nhất, Tần Tang cũng không cần tận lực che giấu chính mình.

Bên trong triều cường quá hỗn loạn.

Tần Tang với thần thông chồng chất, phát hiện lúc này không thể đi ngược trào lưu, lúc tiếp cận dần hai người.

Bên ngoài Vô Vọng Điện.

Đám tu tiên giả, bất luận tu vi cao thấp, đều ngửa đầu, nhìn triều cường trên không trung vọt xuống, mặt mũi tràn đầy rung động.

Nếu có tu sĩ Nguyên anh ứng đối không được, chưa hẳn không có khả năng vẫn lạc.

"Năm đó, cao nhân Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện sau một đợt triều cường màu xám, hốt hoảng chạy ra Vô Vọng Điện, cơ bản từng kẻ đều bị thương. . ."

Hiện trường không thiếu người có kinh nghiệm lần trước, cảm thán lên tiếng.

Bên cạnh có người truy vấn: "Hai lần triều cường, lần nào mạnh hơn?"

Bát Cảnh Quan và Cam Lộ Thiền Viện đều không sao, truyền nhân Hóa Thần sẽ không chết ở chỗ này chứ?

Người kia ngóng nhìn đã lâu, khẽ lắc đầu: "Vẻn vẹn xem thiên tượng, tựa hồ không bằng lần trước. Nhưng chớ quên, triều cường lần trước sau khi Vô Vọng Điện mở ra một canh giờ mới xuất hiện, hiện tại mới trôi qua bao lâu? Chờ đi, về sau sẽ còn đáng sợ hơn."

Đám người ngẩn người.

Khó có thể tưởng tượng, triều cường mạnh hơn sẽ như thế nào.

Triều cường cuồn cuộn xuống, rốt cuộc tốc độ có xu thế chậm dần.

Trong triều cường.

Tần Tang phát hiện uy lực triều cường bắt đầu yếu bớt, lập tức hành động, « Thất Sư Phật Ấn » phối hợp độn thuật, lại lấy ma hỏa mở đường, cưỡng ép đột tiến, dần dần tới gần tên đồ đệ.

Tên đồ đệ vẫn mờ mịt chưa phát giác.

Tiếp nhận một đợt triều cường mạnh nhất trùng kích, hư ảnh mộc giáp dần dần ảm đạm biến mất. Hộ tâm kính trước ngực gã đại phóng lục mang, đủ để bảo vệ gã chu toàn.

Gã chuyên tâm ứng phó triều cường, căn bản không ngờ có người dám ở trong triều cường bám theo mình, mưu đồ làm loạn.

"A? Người này đã đột phá Nguyên Anh trung kỳ, ta nói vì sao tên quái dị dám đem hắn vào."

Tần Tang âm thầm tiếp cận, xác định tu vi người này, có chút ngạc nhiên.

Hắn còn nhớ rõ biểu hiện của người này ở lần đại chiến trước.

Trừ nhện độc ngũ sắc và độc tiên, không có thủ đoạn mạnh mẽ nào khác, đánh giá gã cũng không quá cao.

Đã cách nhiều năm, không ngờ tu vi người này tinh tiến, chắc hẳn thực lực cũng xưa đâu bằng nay.

Bất quá, điều này cũng không làm dao động quyết tâm của hắn.

Hắn âm thầm đánh thức Phì Tằm, thực hiện một tầng tích độc giáp trên người, chần chờ một chút, không lựa chọn vận dụng Thái Dương Thần Thụ tốc chiến tốc thắng, mà tế ra Kim Trầm Kiếm.

Sau đó, hắn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

Triều cường suy sụp đến trình độ nhất định.

Thời cơ đã đến!

Trong mắt Tần Tang hiện lên hàn quang, Phượng dực mở ra, thân ảnh giống như quỷ mị xuyên thẳng qua khe hở lực lượng hỗn loạn, lắc mình mấy cái đã xuất hiện sau lưng tên kia.

Đến lúc này, tên đồ đệ mới phát giác không đúng, đột nhiên quay người, hoảng sợ nhìn thấy một đạo Kiếm quang đâm tới. Kiếm quang tựa như điện.

Mi tâm gã nhói nhói, con ngươi đột nhiên siết chặt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, cũng may gã vẫn một mực thôi động hộ tâm kính.

Lục mang đại phóng, sinh cơ bừng bừng.

Mặt ngoài bỗng nhiên mọc ra từng nhánh cây mảnh khảnh, sinh trưởng cực nhanh, trong nháy mắt kết thành một mặt thuẫn dây leo hình tròn, ngăn trước kiếm quang.

---

Đồng thời, tên đồ đệ dùng sức huy động độc tiên, đánh ra một đạo bóng roi, bứt ra nhanh chóng thối lui.

Nhưng không ngờ, đạo Kiếm quang kia đánh trúng dây leo, tiếp đó cũng không có tiếng vang truyền đến, lục mang trở nên u ám, một cỗ quang mang ảm đạm lan tràn tới.

Trong triều cường vốn tối tăm mờ mịt, hiện tại càng u ám hơn.

Tên đồ đệ đầu tiên là sững sờ, tiếp đó ý thức được cái gì, quá sợ hãi la lên: "Kiếm trận!"

Dưới tình thế cấp bách.

Gã nhanh chóng thi triển ấn quyết, hộ tâm kính từ trước ngực bay lên, vô số nhánh dây sinh trưởng tốt, trong khoảnh khắc biến không gian phụ cận thành một lồng cây.

"Rốt cuộc ngươi là ai! Ta và ngươi không oán không cừu, vì sao hèn hạ tập kích ta!"

"Hèn hạ?"

Tần Tang cười lạnh, thanh âm phiêu hốt.

Bóng roi đánh tới, Tần Tang không tránh không né.

Bóng roi hung hăng quất vào trên cương tráo, cũng không phá vỡ cương tráo, đủ mọi màu sắc độc tố rót vào, nhưng gặp tích độc giáp liền bị ngăn cản bên ngoài.

Tần Tang làm biếng nói nhảm với gã, Thất Sát Kiếm trận xông vào lồng cây, tia kiếm hiển hóa thực chất, không chút khách khí giảo sát tới.

'Xẹt xẹt xẹt . . .'

Tên đồ đệ trơ mắt nhìn từng nhánh dây bị tia kiếm thôn phệ, mặt mũi tràn đầy lo lắng, vội vàng lấy từ túi giới tử ra mười mấy bình ngọc xanh xanh đỏ đỏ.

Há miệng phun ra một đạo lưu quang, thì ra là một con độc hạt.

'Ba! Ba! Ba!'

Bình ngọc nhao nhao vỡ, các loại độc vật rơi đầy trời.

Trong mắt gã lóe lên vẻ đau lòng, nắm độc hạt, dùng sức nhổ xuống độc châm, cũng ép ra độc trong người độc hạt, dung nhập vào độc vật.

Sau một khắc, độc vật phát sinh thuế biến, dung hợp thành một đạo thất thải độc hà, trống rỗng huyễn hóa ra hình bóng độc hạt hung hãn, bằng tốc độ kinh người bay nhào tới.

Kiếm trận càng không thể trở ngại nó mảy may.

Mắt thấy độc hà tới gần.

Phì Tằm bám trên vai Tần Tang, hai mắt tỏa sáng, không đợi Tần Tang ra lệnh, há miệng phun ra vầng sáng tích độc, bên trong là viên châu chuyển động, trực tiếp nuốt độc hà sạch sẽ

Tên đồ đệ nghẹn họng nhìn trân trối, lại không chú ý tới, một đoàn ma hỏa lặng yên tụ lại dưới thân gã.

'Phù!'

Ma hỏa bỗng nhiên dâng lên, lồng cây bị ma hỏa xé rách, lóe lên bổ nhào vào trên thân gã, đốt xuyên chân nguyên hộ thể.

Kịch liệt đau nhức cuốn tới.

Tên đồ đệ hoảng hốt, trên đỉnh đầu lấp loé quang mang, Nguyên anh xuất khiếu, đang muốn thi triển thuấn di thuật, chợt nghe hai tiếng quái âm 'Hừ ha', nguyên thần kịch liệt đau nhức.

Một lát chậm chạp, chính là vạn kiếp bất phục!

Chờ gã thanh tỉnh, thân đã ở trong kiếm trận, trở nên hoảng hốt, triệt để mất đi sức phản kháng.
Bình Luận (0)
Comment