Chương 2239: Cổ vương
Chương 2239: Cổ vương
Nghe lời ấy, lão giả biết Tần Tang đã chuẩn bị trước khi đến, lão lấy ba bình xứ từ Giới Tử Đại, đặt lên trên bàn.
Tần Tang mở bình sứ, cẩn thận xem xét.
Bên trong bình sứ chứa thuốc loại bột màu trắng hơi bị ố vàng, bình Ly Mộng Tán này thuộc loại trung đẳng, hai bình còn lại thì thuộc loại thượng đẳng.
Ba bình Ly Mộng Tán, cơ bản đã đủ.
Lão giả nhìn Tần Tang, bỗng nhiên cười nói: "Chúc mừng đạo hữu!"
"Chúc mừng chuyện gì?"
Tần Tang ngẩng đầu nhìn lão giả.
"Đạo hữu mua ba bình Ly Mộng Tán trong một lần, nhất định đã gặp một con linh trùng tứ biến rồi. Chẳng lẽ không phải chuyện đại hỉ sao!" Lão giả hâm mộ nói.
Những bí thuật ngự trùng khác không giống như Cổ Kinh, tồn tại tai hoạ ngầm nghiêm trọng như vậy, yêu cầu không hà khắc như thế.
Lão giả không biết trong tay Tần Tang có nửa bộ Cổ Kinh, hiểu lầm mục đích của Tần Tang.
Khắp thiên hạ, linh trùng tam biến không khó tìm, linh trùng tự nhiên lột xác tứ biến cực kì hiếm thấy, mà loại linh trùng này tiềm lực cực cao, Vạn Độc Sơn độc bá Man Châu, còn chưa thấy qua mấy lần.
Thấy được chưa hẳn tóm được, bắt được chưa chắc có thể hàng phục.
Lão giả tự nhiên hâm mộ Tần Tang gặp kỳ ngộ.
Cẩn thận kiểm tra xong, Tần Tang đặt ba bình sứ xuống bàn, lơ đãng trả lời: "Thần thông của linh trùng đơn nhất, cho dù tứ biến linh trùng, hiệu dụng vẫn không nhiều lắm. Bần đạo nguyện bỏ đại giới, bận rộn nhiều năm, nhưng không biết bản thân nhận lại bao nhiêu lợi ít. Nếu có thể như con linh trùng của vị đạo hữu kia thì tốt rồi, chỉ cần một kích độc quang, đã tuỳ tiện độc chết một vị cao thủ cùng giai, bần đạo bình sinh ít thấy, loại linh trùng đáng sợ như vậy!"
"Độc chết tu sĩ Nguyên Anh?"
Lão giả biến sắc, ngữ khí vội vàng: "Độc quang kia như thế hào? Con linh trùng kia bộ dáng ra sao?"
… …
Tần Tang nhắm hai mắt lại, bất động thanh sắc, như đang cẩn thận nhớ lại, sau đó nó: "Độc quang vừa lóe lên đã biến mất, độc quang kia màu ngà sữa. Còn con linh trùng kia, bộ dáng như một con giáp trùng bằng ngọc. Ha ha… Bần đạo một mực hoài nghi cao nhân của Vạn Độc Sơn, đạo hữu nhận ra không?"
"Ngọc giáp trùng... Ngọc giáp trùng..."
Lão giả lẩm bẩm, chợt nhớ chuyện nào đó, liên thanh truy vấn: "Chủ nhân của ngọc giáp trùng là ai? Đạo hữu gặp vị cao nhân đó ở nơi nào?"
Quả nhiên có vấn đề!
Nhìn thấy Cổ Kinh, Tần Tang phỏng đoán sư đồ quái kiểm nhân liên quan đến Vạn Độc Sơn, nhưng bên ngoài chưa từng nghe thấy Vạn Độc Sơn có nhân vật này.
Hắn hoài nghi lai lịch Cổ Kinh bất chính, muốn thăm dò một chút, không ngờ trong chuyện này tựa hồ cất giấu bí mật lớn hơn.
Tần Tang trầm mặc không nói, mỉm cười nhìn lão giả, hắn lơ đàng nhìn lướt qua ba bình sứ đặt trên bàn. Lão giả khẽ giật mình, tiếp theo hiểu ý, cắn răng nói: "Nếu tin tức của đạo hữu hữu dụng, ba bình Ly Mộng Tán này ta tặng cho đạo hữu!"
Tần Tang nghe vậy, châm chước lời nói: "Thủ đoạn của người này lăng lệ, thuấn sát Nguyên Anh, lúc ấy bần đạo chỉ dám đứng từ xa nhìn, nào dám đến gần? Mơ hồ nhìn thấy, khuôn mặt người kia đầy vết sẹo, phi thường cổ quái. Còn lai lịch của người này, đạo hữu có thể đi đến chỗ giao giới Nam Man nhị châu tìm xem.."
Nói xong, hắn thôi động linh lực, tạo thành một phong thuỷ đồ trên hư không, sau đó đánh đấu một khu vực lớn trên bản đồ.
Lão giả ấp úng, Tần Tang không biết ân oán của hai bên thế nào, cố ý nói tình hình hai lần tao ngộ quái kiểm nhân lại một chỗ, chỉ dẫn lão giả chỗ ẩn thân của quái kiểm nhân.
Bất quá, Tần Tang cảm thấy quái kiểm nhân đại khái không còn lưu lại trong thung lũng độc chướng.
Lão giả ghi nhớ trong lòng, nghiêm mặt nói: "Đạo hữu chắc cũng biết, lão hủ còn một thân phận khác, chính là trưởng lão Vạn Độc Sơn. Vị cao nhân mà đạo hữu nói, sớm đã có ân oán với bản môn, hai vị trưởng lão Nguyên Anh của bản môn đã bị người này hạ độc thủ, về sau nếu đạo hữu thấy người này, mong đạo hữu kịp thời cáo tri bản môn, tất có thâm tạ!"
"Ân oán của các ngươi không liên quan đến bần đạo. Linh trùng của người đó quá hung ác, bần đạo cực kì tiếc mệnh, không muốn gặp lại người đó, không muốn trêu chọc cường địch bực này."
Tần Tang liên tục lắc đầu, thu bình sứ, đứng dậy muốn đi.
Lão giả vội vàng gọi Tần Tang lại "Xin đạo hữu đợi một lát."
Nói xong, lão giả vội vàng đi ra ngoài, lại vội vàng quay về, lấy ra một hộp ngọc.
Mở hộp ngọc ra, vật bên trong bị tầng tầng cấm chế bao trùm, phong ấn một sợi lông nhỏ.
Sợi lônh màu xám, không biết lông của sinh linh nào.
Tần Tang ngưng mắt nhìn nửa ngày, nhìn không ra nguyên cớ, mặt lộ vẻ nghi vấn.
Lão giả đẩy hộp ngọc đến trước mặt Tần Tang: "Người này năm đó cuồng vọng khinh thường, bị một kiện chí bảo của bản môn đánh trúng, kịch độc đã đi vào phủ tạng, nếu tu vi của người này không thâm hậu, thì sớm đã vẫn lạc, dị sẹo trên mặt do trúng độc tạo thành. Vật này ẩn chứa một phần uy năng của chí bảo, về sau đạo hữu tao ngộ người này, lại thôi động vật trong hộp, dẫn bạo độc tố còn sót lại trong cơ thể, đến lúc đó người này ốc còn không mang nổi mình ốc, đạo hữu muốn thoát thân thật không khó! Đương nhiên, nếu đạo hữu có thể chém giết người này, bắt sống ngọc giáp trùng, đưa Ngọc giáp trùng về Vạn Độc Sơn, bản môn sẽ dùng trọng bảo trao đổi!"
Tần Tang thầm nghĩ, thì ra là thế.
Khó trách đường đường đại tu sĩ, ngay cả dung mạo còn không thể khôi phục.
Chí bảo của Vạn Độc Sơn làm đại tu sĩ chật vật như vậy, danh môn đại phái nội tình quả nhiên thâm bất khả trắc!
Tần Tang cau mày nói: "Chuyện bần đạo gặp người kia, đã qua mấy chục năm. Người kia tu vi hậu kỳ, thời gian qua lâu như vậy, vật này còn hiệu quả không?"
"Vết sẹo trên mặt không tiêu, nói rõ dư độc chưa trừ, khẳng định có hiệu quả! Giả sử dễ dàng hóa giải như vậy, còn được bản môn phụng làm chí bảo sao?"
Lão giả tự tin nói: "Kịch độc ẩn núp trong cơ thể, chỉ cần không bị dẫn bạo, sẽ không tạo ảnh hưởng quá lớn. Người này một lòng bồi dưỡng ngọc giáp trùng, chắc chắn hao phí tinh lực cực lớn, trước khi ngọc giáp trùng đại thành không có dư lực khu trừ kịch độc."
… …
Tần Tang nói mình đứng xa nhìn.
Nhưng lão giả biết rõ, đại tu sĩ đấu pháp, không phải ai cũng có thể đứng ngoài quan sát. Huống chi quái kiểm nhân trêu chọc đại địch Vạn Độc Sơn, nếu hành tung bị bại lộ, nhất định động tậm diệt khẩu.
Nói không chừng bọn hắn đã từng đại chiến một trận.
Tần Tang bình thản như vậy, ít nhất nói rõ thần thông không kém.
Chế tác lông tơ làm chí bảo hao tổn, chỉ cần qua một thời gian ngắn sẽ tự khôi phục, dưa cho đối phương không sao. Lão giả nhìn ra Tần Tang còn cảnh giác, lão không ngại nói rõ cho Tần Tang biết, lôi kéo thêm một minh hữu.
Lão không lo Tần Tang cướp ngọc giáp trùng đi.
Chẳng nói đến chuyện Tần Tang có thể giết chết người kia không, trừ Vạn Độc Sơn và người tự tay bồi dưỡng ngọc giáp trùng, những người khác không thể thuần phục ngọc giáp trùng, Tần Tang bắt được cũng chỉ phong ấn.
Phong ấn thời gian lâu dài, bị ngọc giáp trùng thừa lúc vắng mà vào, phản phệ làm bản thân nguy hiểm.
Lựa chọn tốt nhất là cầm ngọc giáp trùng đến Vạn Độc Sơn giao dịch.
"Vậy bần đạo cung kính không bằng tuân mệnh!"
Tần Tang nắm hộp ngọc, hơi chắp tay, quay người đi ra ngoài.
Lão giả tự mình tiễn Tần Tang tời khỏi Thất Hương Các, sau đó trở lại tĩnh thất, nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu lắm.
Trong tĩnh thất hiện lên một đạo hắc ảnh.
"Mất dấu rồi?"
Lão giả nhàn nhạt hỏi, tựa hồ không ngoài ý muốn.
Hắc ảnh 'Ừm' Một tiếng rồi nói: "Người này linh giác nhạy cảm, ta đi theo chưa đến trăm trượng, ẩn ẩn cảm thấy bị tinh thần lực của hắn tập trung cảnh cáo."
"Rất tốt! Tu vi càng cao càng tốt! Không ngờ tên kia thật sự bồi dưỡng ra cổ vương, không thể tiếp tục phong tỏa tin tức, chỉ dùng lực lượng sơn môn, tất phải tổn thất nặng nề… Ta đích thân bẩm báo môn chủ."
Lão giả nói.