Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2252 - Chương 2252: Thái Dương Thần Điểu Ra Uy

Chương 2252: Thái Dương Thần Điểu ra uy Chương 2252: Thái Dương Thần Điểu ra uy

Mây đen trên trời bị dư ba đấu pháp xé rách.

Tinh quang thưa thớt phóng xuống, chiếu khắp trên thân cự ngạc ngàn trượng.

Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể đầu tuyệt thế hung thú này từ hư ảo ngưng tụ đến gần như thực chất, lân phiến đen nhánh phản xạ ra quang trạch yêu dị, sắp xếp chặt chẽ.

Lúc cự ngạc ngàn trượng uốn ẹo thân thể, lân phiến cũng bị đè ép theo quy luật, giống như hung thú sống.

Tinh quang chỉ có thể chiếu sáng nửa bên thân cự ngạc, một nửa khác giấu trong bóng tối, hình dáng như ẩn như hiện, có loại cảm giác kinh khủng vô định, làm cho người sợ hãi.

Miệng lớn của nó mở về phía Tần Tang đến cực hạn, bên trong phảng phất tồn tại một lỗ đen, hấp lực tuyệt cường ở trên không trung hình thành một vòng xoáy có thể thấy rõ ràng.

Trên không trung cuồng phong gào thét.

Vòng xoáy không ngừng khuếch trương, phạm vi càng ngày càng rộng, thậm chí lan đến gần Nhị Hổ sơn phía dưới, đỉnh núi bên trái truyền ra thanh âm 'Ầm ầm'.

Chỗ đỉnh núi, khối cự thạch hình đầu hổ ứng thanh đứt gãy, hòn đá bị hấp lực cuốn đi, chỉ sau hai hơi đã bị hấp lực xé rách thành mảnh vỡ, hóa thành hư không.

Vòng xoáy hấp lực to lớn, tựa hồ muốn thôn phệ toàn bộ hư không.

Biên giới vòng xoáy hình thành từng vòng từng vòng gợn sóng, tương tự sóng nước, gợn sóng lan tràn ra phía ngoài, đuổi theo Tần Tang không bỏ. Tần Tang ngay tại biên giới gợn sóng, thân ảnh không ngừng lấp lóe.

Tần Tang lộ vẻ dị sắc, hắn hơi xem thường cây ngạc cốt kia, trong vòng xoáy này không phải là hấp lực đơn thuần, mà có loại lực lượng giam cầm kỳ lạ.

Nếu bị hấp lực vòng xoáy vây khốn, hoặc rơi vào bụng cự ngạc, hắn muốn thoát thân cũng phải tốn công tốn sức.

Người trên Dịch Bảo hội nửa đường dám chặn cướp, quả nhiên có môn đạo!

Chỗ mi tâm hắn hiển hiện hư ảnh một đóa hỏa liên, Cửu U ma hỏa như là chất lỏng chảy ra, tiếp xúc hấp lực vòng xoáy, hình thành một đạo hỏa lưu màu đen, không kháng cự gì bị cự ngạc hút vào trong bụng.

Sau một khắc.

Phần bụng cự ngạc đột nhiên trương lên, lâm vào điên cuồng.

Trong quá trình trương lên, thân thể nó ngưng thực trở nên có chút mơ hồ không rõ, hấp lực vòng xoáy đình chỉ khuếch trương, sau đó chỗ biên giới liên tục tán loạn, co vào phía trong, bất lực truy sát Tần Tang.

Tần Tang không quản cự ngạc, thân ảnh nhoáng một cái, dung nhập vào kiếm trận.

Trong Thất Phách Sát Trận là một mảnh túc sát, tia kiếm u ám ở khắp mọi nơi, giống như từng sợi dây đàn, tấu vang lên lại là âm thanh tử vong.

Không biết Tần Tang thi triển kiếm quyết gì, kiếm trận bỗng nhiên chấn động, tia kiếm đột nhiên trở nên mỏng manh, nhưng uy lực càng lớn hơn trước, lập tức cắt chém về phía đoàn sương mù trong kiếm trận.

Sau khi rơi vào kiếm trận, người độc giác vừa sợ vừa giận.

Đến giờ gã còn không biết rốt cuộc là để lộ sơ hở ở đâu.

Nhưng gã gặp nguy không loạn, mũi nhọn độc giác trên trán sáng lên, bắn ra một đạo hôi mang, nhanh chóng không kém kiếm mang, như thiểm điện đâm vào kiếm trận.

Không ngờ.

Tia kiếm lắc lư một hồi, không chỉ không bị hôi mang xuyên thủng, trong đó mấy chục tia kiếm cấp tốc phản công lên, trong khoảnh khắc cắt chém hôi mang đến thất linh bát lạc, uy năng không còn.

Trơ mắt nhìn hôi mang tiêu tán, gã hít sâu một hơi.

Đây là thần thông gã tinh luyện nhiều năm, không ít kẻ đối đầu bị hôi mang này trọng thương, chết trong tay gã, nhưng trước kiếm trận này lại lộ ra yếu đuối như vậy.

Gã mặc dù tập kích thất thủ, cũng không quá bối rối.

Đồng bạn của gã lập tức sẽ đuổi tới.

Chỉ cần kiên trì mấy hơi, là có thể nhận được tiếp ứng.

Bản tôn gã chính là thiên địa Linh thú, nhục thân cường hoành, thần thông quảng đại, đối mặt đại tu sĩ nhân tộc vẫn tự tin cho dù không phải đối thủ, đón đỡ mấy chiêu cũng không thành vấn đề.

Nhưng nhìn thấy một màn kiếm trận giảo sát hôi mang, trong lòng gã trống rỗng sinh ra mấy phần bất an.

Kinh nghiệm phong phú thúc đẩy gã làm ra lựa chọn ổn thỏa nhất, cổ họng nhấp nhô, phát ra một hồi thanh âm 'Nghẹn ngào', từ trong miệng phun ra một đoàn sương mù màu xám trắng, từ khe hở nón trụ ở mặt tuôn ra ngoài.

Sương mù xám trắng trong kiếm trận hình thành một mảnh nồng vụ, thân ảnh gã cũng không hoàn toàn biến mất, mà không ngừng thoáng hiện các nơi hẻo lánh trong sương mù xám trắng, khiến đối thủ không biết rõ vị trí nơi nào.

Chỉ tiếc, loại thủ đoạn này không thể mê hoặc Thiên Mục Điệp.

Mỗi một động tác của gã đều bị Tần Tang nhìn thấy, giống như đang xem xiếc khỉ.

'Xẹt!'

Tia kiếm đồng loạt chém về phía bản thể gã.

Người độc giác đang không ngừng xê dịch, hoảng sợ phát hiện địch nhân hoàn toàn không bị ảnh hưởng, kiếm trận trong nháy mắt bộc phát ra uy lực làm trong lòng gã run sợ, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, thân ảnh nhoáng một cái, toàn thân toả ra ánh sáng xám.

Trong nồng đậm ánh sáng xám, thân thể gã xuất hiện vặn vẹo quỷ dị, không giống hình người, hiển hóa ra bản tôn, đúng là một con cá sấu mọc ra độc giác.

Cùng lúc đó, một đạo thanh hồng từ phía trên phá không bay tới, mang theo khí thế trùng thiên, ngang nhiên xông vào kiếm trận.

Thanh hồng tiêu tán, hiển lộ ra thân ảnh người giáp xanh.

Sắc mặt người giáp xanh âm trầm, nâng lên hai tay, ngón tay co lại, nồng đậm thanh quang từ đầu ngón tay bắn ra, huyễn hóa thành hai cự trảo màu xanh.

Cự trảo dài nhỏ, cũng không giống bàn tay người, ngược lại giống như hai móng chân chuột.

'Vèo.'

Cự trảo hung hăng cắm vào kiếm trận, chỗ thanh quang chạm đến, tia kiếm lại nhao nhao xuất hiện ngưng trệ, bị một cỗ sức mạnh không tên trói buộc, từ vô hình trở nên ngưng thực, sau đó bị cự trảo nắm cưỡng ép xé mở!

Phía dưới lộ ra sương mù màu xám.

"Đại ca! "

Người độc giác hiện ra trong sương mù, lân phiến toàn thân vỡ vụn, máu tươi chảy đầm đìa, trải rộng vết thương do tia kiếm lưu lại, nhìn rất là chật vật.

Nhìn thấy người thanh giáp, tên độc giác vui mừng, như trút được gánh nặng, vội vàng xông lên phía trên.

Đúng lúc này, con ngươi tên thanh giáp đột nhiên co rụt lại, trong con ngươi chiếu rọi ra một điểm ánh lửa màu đỏ, trên mặt lạnh lùng lộ ra chấn kinh, thốt lên: "Cẩn thận!"

Tên độc giác mờ mịt.

Ngay sau đó, tầm mắt của gã bị ánh lửa xích hồng chiếm cứ.

Không đợi gã kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy cổ mình căng lên một cái, không chút phòng bị, bị một bàn tay màu xanh sít sao chế trụ, hung hăng quăng về phía xích mang!

"Đã sớm chờ ngươi! "

Trong kiếm trận, Tần Tang nâng Thái Dương Thần Thụ, hơi ngửa đầu, khóe môi nhếch lên cười lạnh. Hắn làm bộ rơi vào cạm bẫy, mục tiêu chân chính cũng không phải là tên độc giác, mà là tên thanh giáp khí tức mịt mờ trong ba người.

Chỉ cần có thể chém giết người này, hai tên còn lại không đáng để lo.

Trên Thái Dương Thần Thụ, ba nhánh cây đã trống không, ba con Thần Điểu được Tần Tang giấu ở trong kiếm trận, giương mà không phát, đến giờ phút này chúng mới xuất kích!

'Ầm.'

Kiếm trận hình thành không gian u ám, tại thời khắc này bị ánh lửa chói mắt triệt để chiếu sáng.

Nhìn từ đằng xa, nơi này xuất hiện một hỏa cầu to lớn, treo cao chân trời, giống như một vòng mặt trời màu đỏ, so với bạch qung do ngạc cốt hình thành càng thêm loá mắt.

Trong hoả cầu truyền ra hai tiếng gào thét không giống tiếng người.

Trong đó một thanh âm sắc nhọn, tức giận ngập trời.

Một âm thanh khác thì tràn ngập thống khổ và sợ hãi.

Hai đạo dị quang một xanh một xám, trong xích hoả bộc phát đồng thời lóe sáng.

Thanh quang ở trên, ánh sáng xám ở dưới.

Ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ, trong ánh sáng xám là một con cá sấu mọc ra sừng nhọn, cá sấu sừng nhọn không to lớn bằng cự ngạc ngàn trượng vừa rồi, nhưng cũng là một con đại yêu hiếm thấy.

Cùng lúc đó, một đạo lưu hoả màu đỏ phóng lên tận trời, cuồng bạo tới cực điểm.

Đại yêu hung thần ác sát đối mặt đạo xích sắc lưu quang này, tựa như thấy được tồn tại khủng bố nhất thế gian, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, vẫn khó có thể tin.

Nương theo đó là một tiếng chấn thiên động địa vang lên.

Không trung tách ra một đóa hoa hoả diễm màu đỏ, khí tức Nam Minh Ly hỏa hoàn toàn bộc phát, lưu viêm bắn ra bốn phía, ở trên không hình thành biển lửa vô biên.

Bầu trời cũng không nhìn thấy màu sắc khác, thanh quang và ánh sáng xám đều bị hỏa diễm thôn phệ.

Tiếng kêu thống khổ hơi ngừng lại.

Sau khi Thái Dương Thần Điểu xuất kích, chính là lục bình không rễ. Lúc bộc phát đạt đến đỉnh phong, sau đó hỏa diễm dần tiêu tán, ánh lửa dần dần ảm đạm.

Một cái bóng màu đen từ trên trời giáng xuống, đúng là một bộ tàn thi cá sấu cháy đen, nện xuống mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment