Chương 2293: Tiến vào
Chương 2293: Tiến vào
Tần Tang lấy Kim Trầm Kiếm ra, dùng kiếm quang mở đường.
Hóa thân và bản tôn kéo ra một khoảng cách, thúc sử Đạp Tuyết Thần Đao, tiến hành cảnh giới.
Thiên Mục Điệp thì chuyên chú nhìn chỗ sâu trong thông đạo, thôi động Thiên Mục đến cực hạn, nhìn xuyên qua cảnh tượng hỗn loạn, chỉ đường cho hắn.
Tần Tang độc hành, nhưng không cô đơn.
Tần Tang đi vào không lâu.
Tu sĩ đợt thứ nhất bị thiên tượng hấp dẫn tới, đa số tu vi Kim Đan kỳ.
Khi bọn họ tới đây, nhìn thấy một cảnh tượng làm cho bọn họ khiếp sợ còn hơn thiên tượng.
"Thái Nhạc Môn đâu?"
Bọn họ nhìn mặt đất trống rỗng, trợn mắt há mồm.
Những người này phần lớn đến từ thế lực phụ cận Thái Nhạc Sơn, tông môn cỡ nhỏ, gia tộc tu tiên, hoặc một số người liên quan đến Thái Nhạc Môn, trong số đó có người mấy ngày trước đến Thái Nhạc Môn bái phỏng hảo hữu.
Những ngọn sơn phong không trọng yếu vẫn còn, nhưng chủ phong đã biến mất, trong vòng một đêm bị san thành bình địa, làm bọn họ rùng mình!
"Chẳng lẽ bị thiên tượng huỷ diệt?"
Có người nuốt nước bọt, thanh âm phát run: "Ai dám đi vào?"
"Vừa rồi ta nhìn thấy có người tiến vào! Không biết bên trong thế nào, nhưng phong bạo chắc đã suy yếu, nguy hiểm không lớn lắm, vẫn còn biện…"
Một gã nam tử áo xanh mong đợi nhìn thông đạo, lời còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng kêu thảm ngắn ngủi.
Hoá ra có một tu sĩ vì đến quá gần thông đạo, bị loạn lưu tác động đến, không kịp đào thoát nên bị cuốn vào, hài cốt không còn.
Đám người thấy thế hoảng hốt, nhao nhao lui tán, băn khoăn đứng bên ngoài, không dám tới gần.
Lúc này, một đạo độn quang từ chân trời bay vụt đến, dừng trước thông đạo, hiển lộ ra một vị lão giả, tu sĩ Nguyên Anh đầu tiên bị thiên tượng hấp dẫn chạy đến.
"Là Thước Sơn lão tổ!" Có người thấp giọng nói.
Thước Sơn lão tổ ngưng mắt nhìn thông đạo một lát, hơi trầm ngâm chút, nâng tay phải lên, ban chỉ sáng lên, một con linh quạ theo đó xuất hiện, kêu lên hai tiếng nhanh chóng bay vào thông đạo.
Thước Sơn lão giả nhìn chằm chằm ban chỉ, tựa hồ suy nghĩ viển vông, kỳ thật đang cảm ứng linh quạ.
Chỉ chốc lát sau.
Thước Sơn lão giả hơi biến sắc, tay phải lắc nhẹ, ban chỉ bỗng nhiên ảm đạm không ánh sáng.
"Ha ha…"
Hậu phương vang lên một hồi cười to.
Hư không vặn vẹo, một vị tu sĩ mập lùn hiện thân, đứng bên cạnh Thước Sơn lão tổ: "Xem ra bên trong còn loạn hơn bên ngoài, cho lão già ngươi ăn chút thiệt thòi!"
Thước Sơn lão giả hừ lạnh nói: "Cừu lão quỷ! Ngươi thử xem thì biết!"
"Không cần thử, dù lão phu đi vào bên trong, cũng phải đỡ trái hở phải. Không bằng đợi thêm mấy vị đạo hữu, chúng ta lại liên thủ tiến vào, ngươi thấy thế nào?" Cừu lão quỷ cười nói.
Thước Sơn lão tổ không cự tuyệt, cúi đầu nhìn xuống mặt đất: "Thái Nhạc Môn bị san bằng rồi sao?"
"Làm sao có chuyện đó!"
Cừu lão quỷ chắc chắn nói: "Nhìn bộ dạng Nhạc Lăng Thiên như thế, kì thực bụng dạ cực sâu, nào dễ dàng bị diệt môn như vậy. Thái Nhạc Sơn bí truyền Hậu Thổ Lục, trận pháp Thổ hành thế gian hiếm thấy, đoán chừng đã liên kết địa mạch, ẩn tàng sơn môn, thiên tượng đại khái do Nhạc Lăng Thiên tạo thành!"
Thước Sơn lão quỷ gật đầu, ngưng mắt nhìn ảo cảnh trong thông đạo.
Cừu lão quỷ hỏi: "Ngươi nhớ đến chuyện gì rồi?"
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới?" Thước Sơn lão quỷ hỏi lại.
Hai người nói chuyện một lúc, lại thêm mấy vị Nguyên Anh bị hấp dẫn đến.
Đám người Cừu lão quỷ thử xông vào một lần, phát hiện thông đạo quá sâu, bọn họ năm bè bảy mảng, từng người tự chiến, không cách nào đi sâu thêm, liền lại lui trở về, thương nghị trận hình.
Đúng lúc này, hai đạo nhân ảnh phiêu nhiên bay đến.
"Hai vị đạo hữu xin dừng bước."
Cừu lão quỷ vô thức mời hai người, đến khi thấy rõ dung mạo và tu vi của đối phương, thần sắc đột nhiên cứng đờ, hối hận không thôi, hận không thể đánh bản thân hai bạt tai.
Đám người Thước Sơn lão tổ đại biến, như lâm đại địch.
Người đến chính là Độc Vương và Hoài Ẩn đại sư.
Hoài Ẩn đại sư không vang danh tại Trung Châu, Độc Vương ngược lại uy danh hiển hách.
Độc Vương giống như cười mà không phải cười, rơi xuống trước mặt mọi người, nhìn thông đạo một chút, lại nhìn địa điểm cũ của Thái Nhạc Môn: "Các vị đạo hữu có thể nó cho bản toạ biết, Thái Nhạc Môn xảy ra biến cố gì không?"
Trong thông đạo.
Đám người Chư Vô Đạo ngự sử pháp đàn và Ngũ Tướng Lệnh, không ngừng vọt tới trước. Hào quang ngũ sắc không cách nào phóng xuất ra quá xa trong đoạn lưu, bị áp súc thành một quang tráo hình bầu dục, bao bọc bọn họ vào bên trong.
Ngũ Tướng Lệnh không hổ danh bảo vật xuất từ Vô Tướng Tiên Môn.
Nhận quang tráo bảo hộ, áp lực của bọn họ đại giảm.
Trận pháp, cấm chế trong thông đạo, một khi chạm lên quang tráo liền im lặng tiêu tán, không tạo thành bất kỳ trở ngại nào, loạn lưu đánh lên quang tráo cũng bất chợt suy yếu.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.
Theo thời gian trôi qua, lệnh bài phỏng chế xuất hiện dị động. Trước đó Chư Vô Đạo vận dụng thủ đoạn khác, cưỡng ép duy trì năm lệnh bài cân bằng, hiện tại vô lực kéo dài.
"Ầm! Ầm! Ầm!'
Pháp đàn lắc lư, Ngũ Tướng Lệnh ba động kịch liệt, lực lượng bất ổn.
Hai cái lệnh bài phỏng chế, trở thành điểm yếu trí mạng!
"Rút lui!"
Chư Vô Đạo thấy chuyện không thể làm, lên tiếng nhắc nhở, rút hai tay về, bứt ra bay ngược lại.
Đám người Tô Tử Nam không chậm hơn bao nhiêu, trong nháy mắt rời xa pháp đàn.
"Ầm' Một tiếng vang thật lớn, pháp đàn nổ tung.
Mảnh vỡ bắn bốn phía, bị loạn lưu nuốt hết, hóa thành bột mịn.
Ngũ Tướng Lệnh đồng thời hiển hiện.
Bên trong loạn lưu, năm đạo lưu quang phi thường đáng chú ý.
Thấy nó sắp bị loạn lưu cuốn đi.
Trong đôi mắt của Chư Vô Đạo đại tác kim quang, tựa như thật sự bắn đến Kim Tướng Lệnh. Chung quanh Kim Tướng Lệnh bị một kim quang hình tiểu cầu bao khỏa, kim quang dẫn dắt, bị Chư Vô Đạo thu hồi.
Quái Kiểm Nhân và Bối Kiếm Nhân đồng thời xuất thủ.
Bối Kiếm Nhân thậm chí còn nhanh hơn Chư Vô Đạo, trong lúc rút lui, thuận tiện chém ra một đạo đao quang, nhiễu loạn lộ tuyến Thổ Tướng Lệnh phi hành, nhẹ nhàng thu hồi lệnh bài.
Quái Kiểm Nhân thì đưa tay hóa thành một sợi mộc đằng, quấn lấy Mộc Tướng Lệnh, kéo trở về.
Bất quá hai cái lệnh bài phỏng chế không may mắn như vậy, Chư Vô Đạo luyện chế lệnh bài với tư cách chìa khoá mở di phủ Vô Tướng Tiên Môn, hiện tại lão đã làm hết sức.
Tô Tử Nam và bạch y nhân đi đoạt lệnh bài của mình, lúc sắp đắc thủ, lệnh bài phỏng chế chợt bạo tạc, không biết bị pháp đàn liên luỵ, hay do uy năng đã tiêu hao hết, hoặc đủ cả hai.
Bạch y nhân trơ mắt nhìn mảnh vỡ lệnh bài bị loạn lưu cuốn đi, hừ lạnh một tiếng không cam lòng.
Tô Tử Nam túm lấy một mảnh vỡ, hiển nhiên không thể phục hồi như cũ.
Thần sắc hơi trầm xuống, thoáng chốc khôi phục bình thường, bất động thanh sắc nhìn lướt qua Chư Vô Đạo, Quái Kiểm Nhân và Bối Kiếm Nhân, thấy bọn họ đều thu hồi lệnh bài của mình, không cách nào đơn độc mượn Ngũ Tướng Lệnh xông trận, Tô Tử Nam đành coi như thôi.
Không còn pháp đàn bảo hộ.
Đám người Chư Vô Đạo thì không nói, những người khác ứng đối hoàn cảnh nơi đây, hơi có chút quá sức.
Thông đạo đã mở, di phủ Vô Tướng Tiên Môn ngay tại phía trước, không có ngoại lực uy hiếp, mất đi cơ sở hợp tác, bọn họ khó tránh khỏi lòng sinh các loại tâm tư, rất khó lại tận tuỵ hợp tác.
Mặc dù không phân tán hành động, bọn người Tô Tử Nam ăn ý duy trì khoảng cách nhất định, làm theo ý mình.
Những người tu vi hơi yếu đành phải liên thủ, dần dần theo không kịp bộ pháp.
Phía sau xuất hiện tình hình tương tự.
Bát Cảnh Quan và Thái Nhạc Môn hợp binh một chỗ, ngự trận mà đi, ngay từ đầu thế như chẻ tre, càng về sau tốc độ dần chậm lại.
Linh trận mặc dù bảo vệ bọn họ an toàn, Tử Lôi chân nhân và Nhạc Lăng Thiên lại bị kéo chân.
"Chư vị sư đệ đưa bần đạo và Nhạc môn chủ một đoạn, các ngươi đến sau!"
Chậm chạp không thấy đám người Chư Vô Đạo, Tử Lôi chân nhân lo lắng nói.
Đồng môn với nhau, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, chúng Nguyên Anh đương nhiên không phản đối, lập tức cải biến trận thế, vây quanh Tử Lôi chân nhân và Nhạc Lăng Thiên, hợp lực thôi động trận pháp, mở đường cho hai người.
Tốc độ của hai người tăng vọt, nhanh chóng biến mất.
Dịch giả: Chúc mọi người năm mới vui vẻ mạnh lành.