Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2304 - Chương 2304: Truyền Tống Trận

Chương 2304: Truyền tống trận Chương 2304: Truyền tống trận

Theo động tác của Tần Tang, Thần văn trên cánh tay trái dần dần phai màu.

Lực lượng thần văn hoàn toàn được kích phát.

Cuối cùng, trên mu bàn tay trái của hắn còn sót lại huyết nguyệt khẽ cong.

Tần Tang nhìn chằm chằm huyết nguyệt, ngưng thần cảm ứng.

Dần dần, quang trạch huyết nguyệt thu liễm, cuối cùng chỉ còn lại một ấn ký dạng huyết nguyệt, đạo khí tức đặc biệt kia bị phong tồn bên trong ấn ký.

Tần Tang lẩm bẩm nói.

Huyết nguyệt không phản hồi, chứng tỏ thi cốt Hoá Thần không ở phụ cận.

Tần Tang đắn đo khó định cảm ứng phạm vi ấn ký, Quỷ Mẫu nói cũng rất mơ hồ, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Ấn ký lưu trên tay, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Tần Tang lắc lắc tay, không quan tâm đến nó nữa, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, tâm niệm vừa động, Nguyên anh thứ hai bay ra trên đỉnh đầu, gọi ra thân ngoại hóa thân.

Hắn chuẩn bị để hóa thân đi đầu một bước, quan sát địa hình bên trong Vô Tướng Tiên môn.

Hóa thân tế ra Đạp Tuyết Thần Đao, lách mình đi tới.

Tần Tang nghĩ tới một chuyện, Thiên Quân giới lấp lóe, từ đó bay ra một con ngạc cốt được bao khoả trong huyết thủ.

Chính là Huyết Ngạc Cốt Thủ trước đó hắn luyện chế.

Ngạc cốt có uy lực bất phàm, cần thông qua huyết thủ khống chế, giao cho hóa thân, gặp chuyện thì có thêm một môn ứng đối.

Trước đó, hóa thân từng tế luyện Huyết Ngạc Cốt Thủ, tiếp nhận huyết thủ bộ mang trên tay, thu hồi ngạc cốt, từ chỗ tối tiềm độn, bay vào chỗ sâu Vô Tướng Tiên môn.

Tần Tang đưa mắt nhìn thân ngoại hóa thân biến mất giữa rừng núi, từ chỗ ẩn thân xuất hiện.

Lúc này, đám Chư Vô Đạo đã xông phá sương mù màu đỏ, leo lên đỉnh núi, vận dụng tinh bia triệu hồi ra hư ảnh cổ điện ở đỉnh núi.

Ở đáy núi có thể nhìn thấy đỉnh chóp tràn ngập thanh huy.

Tần Tang không chần chờ nữa, leo dọc theo con đường đá do bọn Chư Vô Đạo mở ra.

Con đường đá quanh co.

Tần Tang đi không nhanh không chậm, lệnh Thiên Mục Điệp nhìn chằm chằm dị tượng biến hoá ở đỉnh núi.

Thông qua Thiên Mục nhìn thấy, chỗ Tử Lôi chân nhân cùng Nhạc Lăng Thiên ẩn thân trong đình hiện lên ba động như có như không, hai người rốt cuộc đi ra thạch đình, nhưng sắp đến đỉnh núi thì ngừng lại.

Tử Lôi chân nhân phát giác được cái gì, giật mình, bỗng nhiên nhìn thoáng qua dưới núi.

Tần Tang phản ứng cực nhanh, lách mình đến biên giới con đường bằng đá, lợi dụng cấm chế còn sót lại che giấu mình.

Nhạc Lăng Thiên chú ý tới động tác của Tử Lôi chân nhân, truyền âm hỏi thăm.

Tử Lôi chân nhân như có điều suy nghĩ nói: "Tính cả sư đệ, leo lên đỉnh núi chỉ có bốn người."

"Một đám người ô hợp!"

Nhạc Lăng Thiên xùy một tiếng: "Có người vào Tiên điện tìm kiếm cơ duyên, cũng có người ngấp nghé di bảo Vô Tướng Tiên môn, cũng không phải một đường. Truyền tống trận Thiên Đồng Điện định ở trong cổ điện, đại cục đã định, đạo chích lại nhiều, cũng lật không nổi sóng gió gì!"

Vân Điêu long ngăn chặn đường vào Vô Tướng Tiên môn, có lợi có hại, Hoa Trầm Tử mặc dù không thể kịp thời tiến đến, đa phần dư nghiệt Vô Tướng Tiên môn cũng bị ngăn cản ở ngoài.

Gã cùng Tử Lôi, Hạc Cao liên thủ, ai dám ngăn trở?

Tử Lôi chân nhân nhẹ nhàng gật đầu, cũng cảm thấy dù cho có người trốn ở phía dưới cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục, miễn cho phức tạp, nên thu tầm mắt lại.

Trên đỉnh núi.

Tượng thần giấu trong tay áo Chư Vô Đạo trở nên nóng hổi.

Lão điềm nhiên như không có việc gì, đưa tay đặt trên cửa cổ điện.

Cửa điện bị cấm chế phong tỏa, nhưng bởi vì điện thể bị tổn hại, cấm chế cũng xuất hiện không ít sơ hở, mắt Chư Vô Đạo hiện ra thần quang, ngưng thần thôi diễn.

Ba người Khấp Linh động chủ cũng đến trước cửa, phân công phá cấm.

Không lâu lắm, Chư Vô Đạo bấm một cái ấn quyết, đột nhiên đánh ra, một đạo kim sắc thủ ấn không nghiêng lệch đặt ở trung tâm cửa điện.

Dù không trao đổi, ba người Khấp Linh động chủ lại cực kì ăn ý tiến hành phối hợp.

Khấp Linh động chủ tế ra một bảo vật hình cây gai gỗ, kẹp giữa hai ngón tay, chân nguyên quán chú vào, gai gỗ bắn ra một đạo hắc tuyến, đâm thẳng vào trong cấm chế, hiển nhiên là một kiện bảo vật chuyên phá hư cấm chế.

Bối Kiếm Nhân dùng một chiêu biến thiên.

Kiếm dùng đao pháp, nhưng trước đó thay đổi đại khai đại hợp, đao mang hàm súc uyển chuyển, im lặng tiến nhập cấm chế, thể hiện ra đao thuật cực kì tinh xảo.

Mạc Hành Đạo nhịn không được ghé mắt nhìn thoáng qua, cũng tế ra một kiện pháp bảo hình chuông bạc, chuông bạc nhỏ nhắn, Mạc Hành Đạo cầm trong tay nhẹ nhàng lay động.

Không nghe được linh âm, lại bắn ra gợn sóng hữu hình, trôi hướng cửa điện.

Bốn người hợp lực thi triển thần thông, cấm chế cuối cùng của cửa điện đã tới nỏ mạnh hết đà, cửa điện đại chấn, thanh huy chói mắt, nhưng rất nhanh ảm đạm đi.

"Kẹt kẹt!'

Chư Vô Đạo dùng sức đẩy ra cửa điện, cảnh tượng trong điện đập vào mi mắt.

Ngoài dự đoán, đại điện rộng lớn như thế, bày biện lại hết sức đơn giản.

Hùng vĩ lại mênh mông!

Trong điện phủ chỉ có bốn cây ngọc trụ đứng sừng sững, điêu long họa phượng, miêu tả đủ loại tiên cầm Thần thú, vẫn tinh mỹ như cũ, phảng phất mang theo một tia thần vận, tùy thời có thể từ trên ngọc trụ thoát ra.

Tuyệt không phải thủ bút của người bình thường.

Ngọc trụ chống đỡ đại điện.

Trừ chúng ra, giữa bốn lập trụ còn lơ lửng một đoàn thanh quang.

Trong thanh quang rõ ràng là một truyền tống trận!

Biên giới truyền tống trận đặt hai cái bồ đoàn, chắc là tu sĩ lúc trước trông coi truyền tống trận, ngày nay đã không còn một ai.

Nhìn thấy truyền tống trận, ánh mắt bốn người đều sáng lên, không truy đến cùng nơi này vì sao đơn sơ như vậy, ánh mắt bị truyền tống trận một mực hấp dẫn.

Khấp Linh động chủ chần chờ một chút, dừng ở ngoài cửa, quan sát động tác Chư Vô Đạo.

"Trong cổ điện hẳn là không có cạm bẫy ····"

Chư Vô Đạo nói xong, lách mình tiến vào đại điện, lướt thẳng đến trước truyền tống trận, quả nhiên thông suốt.

Đến gần, mới phát hiện truyền tống trận quả thực tinh diệu.

Truyền tống trận lơ lửng giữa không trung, liên kết địa khí, cấm chế phức tạp dị thường, không kém những cổ truyền tống trận hiếm thấy, là kiệt tác gần như tu sĩ đương đại không có khả năng làm được.

Trận này có thể xuyên qua tiên cấm ngoài Tiên điện, từ Nam Cương thẳng vào trong tiên điện.

Đạo Phật nhị môn khống chế Tiên điện, đến nay cũng không làm được đến mức này.

Bọn Chư Vô Đạo nhìn đến xuất thần, kinh thán không thôi, hoài nghi Vô Tướng Tiên môn có phải chuyển đến một tòa cổ truyền tống trận nào đó, tìm hiểu thấu đáo, sau đó tiến hành cải tạo.

Dù vậy, độ khó cực lớn không cách nào tưởng tượng.

Truyền tống trận phía trước, Tiên điện cách chỉ một bước.

Thần sắc bốn người ngược lại ngưng trọng hơn.

Chư Vô Đạo đi hai vòng quanh truyền tống trận, trong ánh mắt tha thiết của mọi người nhẹ gật đầu: "Trời cao chiếu cố, truyền tống trận hoàn hảo không chút tổn hại!"

Nghe thấy lời ấy, ba người Khấp Linh động chủ nhẹ nhàng thở ra, bọn họ cũng có thể nhìn ra mấy phần mánh khóe, nhưng muốn chính miệng Chư Vô Đạo chứng thực mới dám xác nhận.

Cho đến hiện tại, Chư Vô Đạo vẫn không có ý đuổi những người khác đi, độc bá Tiên điện.

Ba người ngầm đồng ý Chư Vô Đạo bay đến trên truyền tống trận.

Chư Vô Đạo thi ấn quyết, sau một phen bận rộn, truyền tống trận chậm rãi chuyển động, khí cơ dẫn dắt, đại điện tổn hại lại chấn động, khiến người ta lo lắng có sụp đổ hay không.

Lúc này.

Đạo đạo lưu quang từ túi giới tử Chư Vô Đạo nhảy ra, đều là thượng phẩm linh thạch.

Nam Hải có phạm vi không lớn, khoảng cách Nam Cương và Tiên điện cũng không quá xa xôi, nên Chư Vô Đạo sử dụng đều là thượng phẩm linh thạch.

"Vèo vèo vèo ····"

Linh thạch khảm vào lỗ trên truyền tống trận.
Bình Luận (0)
Comment