Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2306 - Chương 2306: Truyền Tống Trận Dập Tắt

Chương 2306: Truyền tống trận dập tắt Chương 2306: Truyền tống trận dập tắt

"Ầm!"

Ngọc Yên Phi Lưu đụng vào kim giáp, sóng lật dâng lên, kích thích ngàn cơn sóng.

Trải qua va chạm này, kim giáp mãnh liệt lay động một cái, đột nhiên bắn ra một vệt kim quang, nhanh như mũi tên, sắc bén dị thường, xuyên vào Ngọc Yên Phi Lưu.

Chư Vô Đạo khoác chiến giáp, từng bước đến, khí thế như cầu vồng.

Mênh mông khói sóng trì trệ theo, ở giữa thình lình bị kim quang cày ra một con đường, trực chỉ Hạc Cao chân nhân.

Chư Vô Đạo không bị tổn thương lông tóc gì, có thể thấy được uy lực của chiến giáp thế nào.

Hạc Cao chân nhân ngưng hai mắt lại, nhưng cũng không kinh hoảng, y đối mặt Chư Vô Đạo, đã sớm thôi diễn qua các loại khả năng, Ngọc Yên Phi Lưu nhìn như không chịu nổi một kích, kỳ thật là do cố ý làm.

"Vù!"

Sau đầu Hạc Cao chân nhân hiển hiện một con hạc ảnh.

Tiên hạc vươn cổ huýt dài, tư thái giãn ra.

Hạc ảnh vừa ra, trong nháy mắt Hạc Cao chân nhân cất cao mấy trượng, cơ hồ gần sát đỉnh cổ điện, tránh đi kim quang tập sát.

Niệm quyết biến ảo.

Thanh thế Ngọc Yên Phi Lưu đột nhiên rơi xuống, tựa như từ phi lưu đại giang đi vào bình hồ thu nguyệt, khói nhẹ từng cơn, lực chí cương chuyển thành cực nhu, hơi khói đầy trời, hóa thành ngàn vạn tơ lụa, tầng tầng quấn tới Chư Vô Đạo.

Cùng lúc đó, tử sắc điện mang chiếu khắp không gian quanh truyền tống trận, chiếu sáng hai mắt Chư Vô Đạo, khiến lão híp mắt lại.

Năm đạo Tử Lôi tề phát.

Nhìn Tử Lôi, Tần Tang cảm giác hai mắt hơi nhói nhói, dù Lôi Mãng cũng không phải phóng tới hắn. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bạch mang chợt đến.

Huyền khí do Mạc Hành Đạo phun ra ôn dưỡng tại thể nội nhiều năm, tuyệt không phải bình thường, phá không tới, vừa lúc xuất hiện

Năm đạo Lôi Mãng đánh tới con đường phía trên.

Bị Huyền khí xông lên, Tử Lôi lại có xu thế ngưng kết.

Không ngờ, Tử Lôi chân nhân không bổ cứu gì, thân thể Lôi Mãng mãnh liệt nhúc nhích, chấm dứt lôi lực, cưỡng ép xông phá Huyền khí phong tỏa.

Mạc Hành Đạo không chần chờ nữa, một tay thành đao, lăng không hư trảm một cái, Huyền khí rơi nhanh theo.

"Vù!"

Năm con Lôi Mãng cùng bị chém đứt đầu.

Phần sau Lôi Mãng cứng ngắc, ứng thanh sụp đổ, nhưng nửa đoạn lôi lực trước vẫn nhanh chóng như cũ, Mạc Hành Đạo cũng vô lực ngăn trở.

Lúc này, Mạc Hành Đạo ý thức được, mục đích Tử Lôi chân nhân không phải phá hư truyền tống trận, mà là thẳng đến Chư Vô Đạo, đơn thuần vì ngăn trở lão.

Cái này không giống tình huống bọn gã dự đoán.

Mạc Hành Đạo không khỏi hơi kinh ngạc.

Một bên khác.

Tử Lôi chân nhân phi thân đến gần truyền tống trận, lại bị bông hoa màu đỏ của Khấp Linh động chủ ngăn lại.

"Vèo! Vèo! Vèo!'

Hoa ảnh như điệp, lộng lẫy.

Trong khoảnh khắc, trong hư không tạo ra một mảnh cánh đồng hoa.

Trong cảnh đẹp giấu giếm sát cơ.

Tử Lôi chân nhân độn thuật không giảm chút nào, mi tâm đại phóng lôi quang, thình lình hiện ra một viên Lôi Ấn.

Toàn thân Lôi Ấn do lôi lực đúc thành, phát ra tia lôi dẫn mờ mịt, bên trong là Lôi Văn lưu chuyển, tụ tán, lôi quang phun ra nuốt vào.

Nhìn thấy Lôi Ấn, Khấp Linh động chủ biến sắc, tựa hồ Lôi Ấn là một môn thần thông khó lường.

Khấp Linh động chủ biến đổi ấn quyết, muốn ứng đối đã không còn kịp.

Lôi minh chấn thiên, Lôi Ấn hóa thành một đoàn lôi kén, một đạo thiệm điện khủng bố hơn Lôi Mãng trước đó phá không bay ra, bẻ gãy nghiền nát hoa ảnh.

Khấp Linh động chủ gầm thét một tiếng, đáy mắt hiện lên huyết sắc.

Hoa ảnh sắp sửa sụp đổ, trong cánh hoa tia sáng vặn vẹo, vậy mà hiện ra từng mặt người thống khổ, rõ ràng là ác linh hoa.

Ác linh gào thét, hoa ảnh vững chắc lại, trong lúc nhất thời bách quỷ hoành hành, giương nanh múa vuốt phản công Tử Lôi chân nhân.

Tần Tang và Nhạc Lăng Thiên cũng đã giao thủ mấy lần.

Viên Đỉnh ba chân có năng lực phi thường kì lạ, tia kiếm trong kiếm trận bị miệng đỉnh chiếu tới, liền có cảm giác trì trệ, sau đó bị Viên Đỉnh hút vào trong đỉnh. Tần Tang phát hiện bản thân cùng đoạn tia kiếm này mất đi liên hệ.

"Ngược lại muốn xem ngươi có thể hút được bao nhiêu?"

Tần Tang hừ lạnh, thôi động kiếm trận đến cực hạn.

Cùng lúc đó, hỏa liên xoay tròn trong bàn tay hắn.

Giao thủ với Nhạc Lăng Thiên, trọng tâm Tần Tang lại không ở nơi này, phát hiện Khấp Linh động chủ ngăn không được Tử Lôi chân nhân, cân nhắc giúp gã một tay.

Lúc này, Chư Vô Đạo và Tử Lôi chân nhân cử động đều có dị dạng, rõ ràng muốn thi triển đại thần thông tranh đoạt truyền tống trận.

Sau đó, linh quang truyền tống ở trước mặt bọn họ dập tắt.

Động tác mọi người ngay lúc ánh sáng truyền tống dập tắt đồng thời hơi ngừng lại.

Không gian và ánh mắt của bọn hắn cũng đọng lại.

Đến tận đây, truyền tống trận biến hóa đều được bọn hắn nhìn thấy, trước mắt bao người, dù Tử Lôi chân nhân cùng Chư Vô Đạo gần truyền tống nhất cũng không có cơ hội động tay chân gì, nhưng quang mang truyền tống trận hết lần này tới lần khác lại dập tắt.

Hư không ba động cũng biến mất theo.

Điều này đại biểu cái gì?

Trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Tần Tang nắm tay, thu hồi hoả liên vô cùng sống động, im lặng dậm chân, ngưng mắt nhìn truyền tống trận, thần sắc cổ quái.

Tử Lôi chân nhân và Chư Vô Đạo đối mặt cách truyền tống trận.

Trên mặt Chư Vô Đạo biểu lộ cứng ngắc, Tử Lôi chân nhân cũng không khá hơn chút nào.

Những người khác thì đều có chút mê mang nhìn hai người, muốn bọn họ giải thích.

"Vù!"

Tử Lôi chân nhân đánh ra linh thạch mới.

Thần sắc Chư Vô Đạo hơi động, nhưng không ngăn cản.

Những người khác cũng đều dừng tay quan sát, đều có cảm giác hoang đường.

Sau một phen loạn chiến, đã có người dự định vận dụng át chủ bài, tranh đoạt lại là chuyện hủy hoại linh trận hay sao?

Linh thạch cũ ở mắt khiếu truyền tống trận bị nạy ra, quang trạch trên linh thạch cũng không biến mất, chứng tỏ linh lực còn chưa tiêu hao hết.

Linh thạch mới điền vào, lại lần nữa kích hoạt truyền tống trận.

Cổ điện chấn động, khe hở càng ngày càng nhiều.

Hư không lại ba động, nhưng tiệc vui chóng tàn, một hồi kịch liệt lấp lóe, kết quả vẫn như cũ!

Quang mang truyền tống trận theo đám người hi vọng cùng bị dập tắt, khiến lòng của bọn hắn cũng chìm vào đáy cốc!

Nhưng linh trận vận chuyển thông thuận, không có vẻ gì hư hao.

Ở đây đều là cường giả đỉnh cao thế gian hiếm thấy, không có khả năng nhìn lầm.

"Chư đạo hữu, đây là có chuyện gì?"

Sắc mặt Khấp Linh động chủ khó coi.

Gã đáp ứng lội vào vũng nước đục này, Tiên điện là một nguyên nhân trong đó, vì thế hối hả ngược xuôi, còn bị liên lụy, bị Độc Vương đả thương.

Chẳng lẽ là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước mưa?

Mạc Hành Đạo biểu hiện không rõ ràng như vậy, gã cũng không rõ bên trong tiên điện tồn tại bảo vật gì, đi vào cũng là tìm vận may, hi vọng không lớn nên thất vọng cũng không lớn.

Chư Vô Đạo biểu lộ biến ảo chập chờn, hiển nhiên cũng không nằm trong dự liệu của lão.

Tượng thần trong tay áo nóng hổi, thiêu đốt lấy tinh thần của lão.

Khoé miệng Chư Vô Đạo phát khổ, trong lòng tự giễu, đã tính toán tường tận, lại không tính tới sẽ có chuyện này.

Một phen vất vả rốt cuộc vì sao lại vậy?

"Chỉ có thể hỏi mấy vị cao nhân Đạo môn." Chư Vô Đạo tựa hồ nghĩ ra cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn Tử Lôi chân nhân: "Các ngươi đã làm gì ở Thiên Đồng Điện, đã phá hủy truyền tống trận?"
Bình Luận (0)
Comment