Chương 2339: Thay mận đổi đào
Chương 2339: Thay mận đổi đào
Từ lúc truyền tống trận bị dập tắt đến giờ, Hạc Cao chân nhân suy nghĩ thật lâu không thể bình phục.
Tiên điện bị đoạn đường không biết sẽ mang đến ảnh hưởng gì, Hạc Cao chân nhân không dám nghĩ sâu.
Là sư đệ chưởng môn, gã từ trước đến giờ không cần hao tâm tốn sức phát triển sư môn, dựa lưng vào sư môn, tiêu diêu tự tại, chưa hề nghĩ tới, Bát Cảnh Quan đứng đầu Đạo môn cũng có ngày bấp bênh.
Tử Lôi chân nhân biểu lộ yên tĩnh như giếng nước, ánh mắt hoàn toàn kiên định như trước.
Cho dù truyền tống trận ở trước mặt y dập tắt, tựa hồ đã trong dự liệu của y, không gợn sóng chút nào.
"Đi Đế Thụ Sơn!" Tử Lôi chân nhân quả quyết chọn lựa.
Ba người đi không lâu sau.
Biên giới cấm địa bóng tối lưu động, hiện ra một bóng người mơ hồ, nhìn về hướng Đế Thụ Sơn, sau đó lưu lại vài tiếng cười lạnh, biến mất tại chỗ.
Đế Thụ Sơn ngay trước mắt.
Ba người cũng không phải đi thẳng đến Đế Thụ Sơn, mà là thoáng lệch hướng, tính thuận đường đi Băng Nghi Cung xem xảy ra chuyện gì.
Không ngờ, lao vùn vụt một hồi, Nhạc Lăng Thiên bỗng dừng lại.
Hai vị chân nhân chú ý tới động tác của gã, cũng đều thu liễm độn quang, nhìn lại.
Nhạc Lăng Thiên dõi mắt nhìn về phía đông Đế Thụ Sơn, nơi đó sơn loan chập chùng, cảnh tượng khó phân biệt, trầm giọng hỏi: "Ta nhớ đạo huynh đã từng nói, Thổ Tướng Điện ở phía đông Đế Thụ Sơn?"
"Không sai, Đế Thụ Sơn và Thổ Tướng Điện cách Kim Tướng điện, trực tiếp đi về hướng đông, vượt qua một đầu đại xuyên là đến, các mạch đều có tiêu chí bắt mắt, nghe nói Thổ Tướng Điện chiếm diện tích lớn nhất ngũ mạch . . ."
Hạc Cao chân nhân quay lại, đồng thời ý thức được cái gì, kinh ngạc nói: "Nhạc Tông chủ ngươi . . ."
Nhạc Lăng Thiên ôm quyền với hai người: "Ngày nay Tiên điện bị đoạn đường, đại trưởng lão bị ngăn bên ngoài di phủ, Vô Tướng Tiên môn truyền thừa có hạn mà người tranh đoạt lại đông. Nhạc mỗ thân là Tông chủ, gánh vác trách nhiệm thịnh vượng tông môn, cơ duyên Thổ Tướng Điện không được sơ thất. Cầm được truyền thừa Thổ tướng, Nhạc mỗ sẽ tiến đến Đế Thụ Sơn, hội hợp với hai vị đạo huynh."
Dứt lời, không cho hai người cơ hội giữ lại, Nhạc Lăng Thiên chuyển độn quang, hóa thành một đạo quang mang huyền hoàng, điện xạ về hướng Thổ Tướng Điện, lại không chút động tâm với Đế Thụ Sơn.
Hạc Cao chân nhân há to miệng, phát hiện không thể mở miệng giữ lại.
Nhạc Lăng Thiên dù không nói rõ, nhưng nhìn ra được gã đã sinh ra khúc mắc trong lòng với Bát Cảnh quan.
Dù sao, Nhạc Lăng Thiên lấy toàn bộ tông môn đặt cược, phối hợp Bát Cảnh Quan diễn trận hí kịch này này, kết quả lại là Tiên điện bị đoạn đường, lời hứa Bát Cảnh Quan trở thành bọt nước.
Đổi lại môn phái khác, chỉ sợ Nhạc Lăng Thiên đã trở mặt tại chỗ.
Cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi Bát Cảnh Quan rắp tâm, Nhạc Lăng Thiên có thể đè xuống bất mãn trong lòng, đã rất không dễ dàng.
Gã lấy danh nghĩa truyền thừa Thổ Tướng bứt ra, quan sát thế cục, cũng hợp tình hợp lý.
Bát Cảnh Quan còn ốc không mang nổi mình ốc, Hạc Cao chân nhân không biết nên trấn an Nhạc Lăng Thiên thế nào.
Trầm mặc một chút, Tử Lôi chân nhân phát ra một tiếng thở dài nhỏ bé không thể nhận ra.
"Đi thôi."
Băng Nghi Cung.
Thiên địa bị thiên quang u lam nhuộm thành màu lam hoa mỹ.
Dư ba khuếch tán ra với tốc độ kinh người, trong chớp mắt quét sạch chiến trường.
Sau một phen triền đấu, Quái kiểm nhân đã trở nên cực kì chật vật.
Trên thân nhiều chỗ cháy đen, cánh tay trái bị tạc đứt cũng không kịp khôi phục, không gian di chuyển bị ma hỏa không ngừng áp súc, hiển lộ dấu hiệu thất bại.
Lúc thiên quang u lam bộc phát.
Khí thế kinh thiên động địa trùng kích, cùng lam quang chói mắt ảnh hưởng, Tần Tang vô thức híp mắt, tâm thần tựa hồ cũng bị chấn động, xuất hiện phân thần ngắn ngủi.
Trong chớp nhoáng này.
Quái kiểm nhân ngoan cố chống cự đột nhiên từ bỏ chống lại, đình chỉ miệng lưỡi dẻo quẹo thuyết phục, quỷ dị dừng tại chỗ.
Gã một mực chờ đợi một thời cơ.
Cái gì cơ duyên Hoá Thần, cái gì Thiên Linh lung, đều là kéo dài.
Đương nhiên, nếu Tần Tang biểu hiện động tâm, gã cũng không để ý làm một vụ giao dịch.
Gã chờ chính là lúc đại trận hủy diệt này.
Từ trong cổ họng gã truyền ra thanh âm "Khanh khách', thanh âm thô lệ, tựa hồ đang cười quái dị. Ngay chỗ vết thương chồng chất trên thân thể, bắn ra lục quang nồng đậm.
Lục quang từ trong khe hở làn da như vỏ cây bắn ra, giống như từng chuôi quang đao lục sắc, cắt chém toàn thân thành mảnh vỡ lớn nhỏ không đều, đếm không hết được.
Con mắt xanh biếc nhìn trừng trừng Tần Tang, trong con mắt thật sâu chiếu ra thân ảnh của hắn.
Trong lòng Quái kiểm nhân muốn ghi nhớ Tần Tang.
Gã bị ép đến một bước này, toàn bộ do Tần Tang ban tặng. Gã còn không biết Tần Tang và hóa thân là một thể, hận nhất lại không phải là hóa thân.
Lục quang nồng đậm đến cực hạn.
Thân thể linh mộc Quái kiểm nhân cơ hồ cùng một chỗ bạo tạc với thiên quang u lam.
"Ầm!"
Vô số phiến gỗ bay ra.
Mỗi một phiến gỗ đều bị một đoàn lục quang bao lấy.
Lục quang tản mát ra ba động giống nhau, tản ra đầy trời.
Con ngươi Tần Tang co rụt lại, Quái kiểm nhân chờ đợi thời cơ thoát thân, hắn cũng đang chờ có hội.
Đằng Xà vẫy đuôi, miệng phun hàn diễm, khiến mảng lớn mảnh vỡ chôn vùi. Thái Dương Thần Điểu đáp xuống, liên hợp Cửu U ma hỏa dẹp yên vô số, nhưng lại không có Quái kiểm nhân!
Bất quá, ngay lúc Quái kiểm nhân tự bạo, Tần Tang không giữ lại chút nào thôi động thần thức cùng thần thông Thiên Mục, đồng thời chân nguyên tràn vào lòng bàn tay, rót vào lông tơ.
Mưu đồ đã lâu, cuối cùng xuất thủ ngay lúc này!
"Ba!"
Lông tơ là chí bảo Vạn Độc Sơn bị kích hoạt, hóa thành một chùm sáng.
Đồng thời Kim Trầm Kiếm tùy tâm mà động, bỗng nhiên đâm về một chỗ đất trống.
Một điểm sáng phi thường nhỏ đang phi độn nơi đó, đây rõ ràng là bản nguyên thân thể linh mộc.
Mặc dù Quái kiểm nhân dùng vô số mảnh vỡ che giấu, lại toàn lực áp súc ba động khí tức, nhưng dưới thần thông Thiên Mục không chỗ che thân. Thần thức Tần Tang đồng thời tập trung điểm sáng, từ đó cảm nhận được ba động nguyên thần.
Lúc sắp đâm trúng điểm sáng, Kim Trầm Kiếm lại lần nữa hoá sinh kiếm trận, đối mặt Quái kiểm nhân mất đi nhục thân.
Thất Phách Sát Trận trùng kích, không có gì bất ngờ xảy ra thì gã sẽ bị bắt sống.
"A!"
Kiếm trận hiện, kêu thảm ra!
Không ngờ, tiếng kêu thảm lại là từ nơi khác truyền đến.
Cùng lúc đó, Tần Tang ngạc nhiên phát hiện, khí tức nguyên thần trong điểm sáng không phải là Quái kiểm nhân, mà là Khấp Linh động chủ!
Người này ngay trước mặt Tần Tang diệt sát Khấp Linh động chủ, ra vẻ dứt khoát, nhưng cũng lưu lại một tay. Quả quyết bỏ qua bản nguyên thân thể linh mộc, dung nhập tàn hồn Khấp Linh động chủ vào, mê hoặc Tần Tang phán đoán, thi kế sách thay mận đổi đào.
Nhưng gã không nghĩ tới, Tần Tang không hoàn toàn dựa vào thần thức, Thiên Mục Điệp trong nháy mắt đã tập trung vị trí bản nguyên.
Càng không nghĩ tới, trong tay Tần Tang lại có bảo vật Vạn Độc Sơn tặng.
Lực lượng chí bảo Vạn Độc Sơn dẫn động.
Dư độc thể nội Quái kiểm nhân bộc phát.
Nhiều năm qua, gã dần dần phong ấn dư độc thể nội, vết sẹo trên mặt dần nhạt, lúc toàn thịnh không tính là đại phiền toái, lúc này lại bất lực áp chế!
Trong mắt Tần Tang lộ ra vẻ tàn khốc, đưa tay điểm tới.
'Ầm!'
Một tràng Thiên Lôi đánh xuống, oanh kích mặt đất ra một cái hố sâu, trong hố sâu thoáng hiện huyết ảnh. Tần Tang nói một tiếng xảo trá.
Quái kiểm nhân gửi Nguyên anh lên trên thân cổ vương, mượn nhờ năng lực cổ vương thoáng hiện như điểm sáng, dẫn điểm sáng vào dưới mặt đất, thi triển thần thông giống độn thổ chạy ra phạm vi hoả hoàn.
Cổ vương phản phệ là thực.
Nhưng cổ vương là gã tự tay bồi dưỡng đã đại thành, chưa hẳn biểu hiện nghiêm trọng như Quái kiểm nhân.
Nếu không phải lông tơ lập công, Tần Tang cũng có thể rất nhanh phát hiện không hợp lý, nhưng muốn vĩnh viễn trừ hậu hoạn, đoán chừng còn phải tốn nhiều sức lực.
Trên mặt Nguyên Anh Quái kiểm nhân cũng có hình dáng vết sẹo ngô công, liệt độc xâm nhập vào Nguyên anh.
Dư độc bộc phát, lại bị sét đánh.
Nguyên anh bị trọng thương, nhìn thấy Tần Tang thúc đẩy Cửu U ma hỏa tới, mặt mũi tràn đầy thống khổ và hoảng sợ, còn phải dốc hết toàn lực thi triển thuấn di thuật.
Đúng lúc này, cổ vương nhìn chằm chằm Nguyên anh Quái kiểm nhân, vẻ hung lệ trong mắt càng ngày càng đậm, bỗng nhiên phát ra một tiếng tê minh bén nhọn, một ngụm độc quang phun lên người Nguyên anh!
Thần thông thuấn di bị phá.
Nguyên anh hoàn hồn, nhìn thấy cổ vương gần trong gang tấc, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Sau một khắc, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng truyền đến.
Tần Tang lóe lên xuất hiện phía trên hố sâu, nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt, không khỏi líu lưỡi.
Không ngờ huyết giáp côn trùng hung ác như thế, hạn chế trên người nó vừa mới yếu bớt, liền không chút do dự phản phệ chủ nhân, Tần Tang căn bản không kịp ngăn trở.
Cổ vương độc mãnh liệt cỡ nào.
Nguyên Anh Quái kiểm nhân liên tục bị trọng thương, không có bất kỳ phòng hộ nên bị độc quang đánh trúng, đã là dầu hết đèn tắt, bị độc nhập tại chỗ bệnh tình nguy kịch, linh quang tan rã, mắt thấy sẽ không sống nổi.
Tay mắt Tần Tang lanh lẹ, đưa tay phát ra linh quang chụp lấy một túi giới tử từ trong Nguyên anh rớt ra, phất tay dẫn động ma hỏa trấn áp huyết giáp côn trùng, tính cứu giúp Quái kiểm nhân.
--