Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2383 - Chương 2383: Đế Thụ Sơn

Chương 2383: Đế Thụ sơn Chương 2383: Đế Thụ sơn

Cảm ứng đoạn mất!

Tần Tang một mực chú ý tới phản ứng của Hỏa Ngọc Ngô Công, ngã ra khe hở, thoát ly Ngũ Hành thần cấm, Hỏa Ngọc Ngô Công vốn xao động đã ngừng lại, Khôn Đạo chẳng biết đã đi đâu.

Không giống với Cửu Địa Nguyên Từ hỗn loạn, phía ngoài ánh sáng long lanh, rõ như ban ngày. Tần Tang lúc này đứng trên một khối nham thạch, thanh âm dòng nước ào ào lọt vào tai.

Tần Tang điều chỉnh tâm thần, nhìn lại sau lưng, thấy là vách đá và thác nước. Dòng nước dài nhỏ, không ồn ào, ngược lại có mấy phần tươi tắn lịch sự tao nhã.

Dòng nước rơi vào trong đầm, thạch đầm không lớn, mặt nước thủy chung ngang bằng với bên bờ.

Rót vào nhiều nước hơn nữa, cũng sẽ không tràn ra nửa phần.

Đây hiển nhiên là do tác dụng cấm chế nào đó, bất quá cũng không phải là cấm chế sát phạt, chung quanh nhìn rất bình tĩnh, đây cũng là nguyên nhân Tần Tang lựa chọn đi ra từ chỗ này.

Cảnh sắc tuy đẹp, lại không có nhân khí gì.

Tần Tang hơi lắc đầu, tiến lên trước một bước ra phía ngoài nham thạch, quan sát phía dưới.

Không hề nghi ngờ, hắn đã xuyên qua Ngũ Hành thần cấm, tiến vào trong Đế Thụ Sơn.

Cảnh tượng phía trên và phía dưới khá giống nhau, lọt vào trong tầm mắt là tầng tầng lớp lớp vân hà, hình thành tường cao thất thải lộng lẫy lấp kín, vờn quanh cả tòa Đế Thụ Sơn.

Cũng có nơi khác nhau.

Từ phía dưới xem, thiên thê trên Đế Thụ Sơn tựa hồ trực tiếp bại lộ ra ngoài, Tần Tang hiện tại có một loại cảm giác kỳ dị, không trung tựa hồ tồn tại lực lượng vô danh, giống như cô lập Đế Thụ Sơn với thiên địa bên ngoài.

Nếu như cỗ lực lượng này tồn tại, có thể suy đoán ra, cả tòa Đế Thụ Sơn đều bị nó bao phủ phía dưới, biên giới một mực trong mây hà, tương liên với Ngũ Hành thần cấm.

Bởi vì do loại cảm giác này, Tần Tang cũng không dễ phán đoán thanh thiên trong vắt hắn nhìn thấy có phải là huyễn cảnh không.

Giống như bị ném vào một kết giới, Ngũ Hành thần cấm là cửa vào kết giới.

Đương nhiên đây chỉ là Tần Tang suy đoán, trừ điều đó ra, trong ngoài vân hà không có gì khác biệt.

"Nữ tử kia đang núp ở một nơi nào đó chăm sóc vết thương?"

Tần Tang cười lạnh.

Khôn Đạo bị Thiên Lôi cùng Tử Ấn đả kích, thương thế không giả, nhất là Tử Ấn của Tô Tử Nam có chút tà dị, nhìn không dễ giải quyết.

Tần Tang không sợ Khôn Đạo dây dưa, chỉ sợ ả bị dọa lui, xích hồng tiên bội sẽ mất đi tung tích.

Ả có được địa lợi, nhưng Tần Tang và Tô Tử Nam đều không sợ ả. Lấy nhãn lực của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra, trình độ Khôn Đạo thao túng Ngũ Hành thần cấm có hạn, thực lực cũng không quá đáng sợ.

Lúc thế cục hỗn loạn, nếu ả ở bên cạnh thăm dò, như độc xà ở chỗ tối, xác thực rất nguy hiểm, nhất định phải cảnh giác.

Chính diện đối đầu, Tần Tang cũng không sợ thất bại.

Hắn ngước nhìn, tại vị trí này, mơ hồ có thể nhìn thấy chân núi phía nam Đế Thụ Sơn có bạch quang ảnh động, xác định chính là thiên thê trước đó nhìn thấy.

Dựa theo Chư Vô Đạo nó, thiên thê là con đường duy nhất có thể đến Vô Tự Ngọc Bích, đừng nghĩ đến chuyện mở ra lối riêng. Đế Thụ Sơn chính là trọng địa hạch tâm Vô Tướng Tiên môn, cấm trận trùng điệp, những đại tu sĩ bọn hắn ở trên núi cũng phải hạ thấp tư thái.

Giữa rừng núi ẩn ẩn có thể thấy được các hình bóng điện các.

Mỗi một chỗ mây mù lượn lờ, hộ vệ sâm nghiêm.

"Ả có thể thao túng cấm chế, linh trận nơi khác không, hay chỉ có thể khống chế Ngũ Hành thần cấm?"

Tần Tang suy nghĩ, ám đạo đằng sau nên phải làm việc cẩn thận.

Không thấy Khôn Đạo, mấy người Tô Tử Nam, Độc Vương cũng không biết bị quăng đi nơi nào.

Tần Tang lật tay lấy ra chuôi kim kiếm này.

Nhớ tới vừa rồi hủy đi Phí Tuyết Đan, Tần Tang cũng tiếc hận không thôi, nhưng hắn không ra tay ác độc sẽ bị Tô Tử Nam đạt được, không thể không làm.

Gắng gượng qua Cửu Địa Nguyên Từ trùng kích, quang trạch trên kim kiếm lộ ra phi thường ảm đạm, biến thành màu ám kim.

Tần Tang dẫn động một sợi thần thức, chạm đến kim kiếm, hơi cảm ứng, cảm thấy ngoài ý muốn, thì ra kim kiếm không phải Linh Bảo, cũng không phải pháp bảo, mà là bảo vật giống như ngọc giản.

Kiếm này bởi vì chất liệu và thủ pháp tế luyện đặc thù, bên trong tồn tại kiếm ý, là bảo vệ cũng là phong ấn. Nếu chỉ là ngọc giản bình thường, sớm đã bị huỷ trong bạo tạc.

Phong tồn trân quý như vậy trong kim kiếm, có thể là bí thuật công pháp đỉnh cấp, hoặc là một ít tin tức mấu chốt.

Chuôi Ngọc Kiếm hẳn là cũng kém không nhiều, đáng tiếc đã bị hủy đi.

Tần Tang cảm thấy hứng thú với kim kiếm, sau khi thăm dò một phen lại cảm thấy phi thường khó giải quyết.

Kim kiếm bị tàn phá, phong ấn yếu kém rất nhiều, không khó phá vỡ, nhưng cũng trở nên mẫn cảm, nếu cưỡng ép phá giải, rất có thể khiến cho phong ấn sụp đổ, dẫm vào vết xe đổ Ngọc kiếm.

Đang lúc Tần Tang chần chờ, hướng thiên thê bỗng dâng lên một vệt ánh sáng chói loá.

Đã có người tiến vào thiên thê, thần sắc hắn ngưng lại, không dừng lại, vừa phân tích phong ấn kim kiếm, vừa theo bậc thang lên trời.

Chuyến này trọng yếu nhất vẫn là Vô Tự Ngọc Bích, tiên bội cũng phải xếp đằng sau.

Đế Thụ Sơn có địa vị siêu nhiên, Vô Tướng Tiên môn bố trí cảnh sắc tỉ mỉ, có thể xưng dời bước đổi cảnh, đẹp không sao tả xiết.

Tần Tang không lưu luyến cảnh đẹp, ở trong núi bay vút đi, tận lực tránh nơi có cấm trận, nhưng cũng phí hết một phen công phu mới đi đến phụ cận thiên thê.

Một đường đi tới, Tần Tang càng hiểu rõ hơn về bố cục trên Đế Thụ Sơn.

Chẳng trách phải leo núi theo bậc thang, đa phần kiến trúc đều ở hai bên thiên thê, lầu các nguy nga, tầng lầu cao lên, thậm chí đa phần các nơi bị nồng vụ phong tỏa, nhìn không giống phàm tục.

'Vù!'

Một sợi thanh phong lướt lên thiên thê, hiện ra thân hình Tần Tang.

Hắn ngửa mắt nhìn lên, chỉ thấy một cổng chào, bên trên có chữ "Đế thụ", thiết họa ngân câu, nhìn một chút là có cảm giác hai mắt hơi đau, hình như có kiếm ý tung hoành ngang dọc, trực thấu nội phủ, làm lòng người lay động.

Hẳn là do kiếm tu đỉnh tiêm khắc lên.

Tần Tang biết, tiến vào cổng chào mới tính là chân chính leo lên Đế Thụ Sơn.

Nhìn qua trái phải, vẫn không thấy bọn Tô Tử Nam, lại nhìn thiên thê phía trên, bởi vì bị kẻ xông vào xúc động, phía trên thiên thê phong vân biến ảo, quang ảnh lấp lóe, không nhìn thấy bóng người.

Tần Tang cất bước xuyên qua cổng chào, trong nháy mắt lại có chút tê cả da đầu, giống như đỉnh đầu có một thanh kiếm trực chỉ hắn, ra oai phủ đầu.

Trên đường, hắn phát hiện vết tích cấm chế bị phá giải, ở giữa còn sót lại một chút khí tức, đặc thù hết sức rõ ràng, xác nhận là thủ bút của Tử Lôi chân nhân.

Vết tích đấu pháp lại cực ít, Tần Tang không cách nào phán đoán ra kết quả trận chiến song phương.

Hắn hơi ngưng lại, sau đó tăng thêm tốc độ, không lâu lắm leo lên mấy vạn bậc thang, thân ảnh đột nhiên dừng lại, mượn thần thông Thiên Mục thấy được hai người, chính là nhị vị chân nhân Bát Cảnh quan.

Lúc Tần Tang nhìn thấy bọn họ, Tử Lôi chân nhân giống như phát giác được cái gì, bỗng nhiên quay người lại, đôi đồng tử lấp loé như điện, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng tới.

---
Bình Luận (0)
Comment