Chương 2385: Cùng tiến vào
Chương 2385: Cùng tiến vào
Cuồng phong nổi lên.
Linh phong hàm sát, tiêu cơ tan cốt.
Phong Sát đi tới, thiên hôn địa ám.
Phong thanh chói tai vang vọng thiên thê.
Nhị vị chân nhân Bát Cảnh Quan phát giác không đúng đầu tiên, tiếp theo thấy phía trước phong tuyền bành trướng, đồng thời hai bên thiên thê hiện lên điểm điểm ánh sáng.
Sương khói mê huyễn, ánh sáng mờ mờ, mơ hồ có thể thấy được chính là từng cái phong lồng, phiêu phù giữa không trung. Phong lồng không phải thực thể, chính là ấn phù khắc sâu tại thiên thê biến thành.
Cuồng phong liên tục không ngừng từ phong lồng thổi ra, trong nháy mắt phong tỏa thiên thê, cuồn cuộn Phong Sát cuồng quyển, vây kín ở giữa, tăng thêm phong tuyền phong toả, bọn họ bị vây kín ba mặt.
Lại nhìn phía sau, hai hàng phong lồng một mực kéo dài đến cuồi tầm mắt, sợ là không có đường lui.
Nhị vị chân nhân liếc nhau, bất động tại chỗ. Hạc Cao chân nhân dùng sức nắm Thanh La Bảo Tán, một lát sau mở ra lọng che, bao cả hai vào trong, chợt bị Phong Sát nuốt hết.
Tần Tang ở phía sau thì bay ngược lại.
Dị biến mới sinh, hắn phản ứng đầu tiên chính là bảo toàn bản thân. Nhưng Phong Sát khép lại quá nhanh, không rời khỏi bao xa thì phong trận đã thành hình, theo gót nhị vị chân nhân.
Chư Vô Đạo và Phiền lão ma chính là kẻ đầu têu, thong dong nhất.
Uy năng Âm Huyền Phong Châu đã tiêu hao hết, Phiền lão ma quả quyết thu hồi thần thông, lại nhìn Chư Vô Đạo đã đứng lên, lăng không phác hoạ ra hai tấm Linh phù, đánh tới một tấm trong đó.
Phiền lão ma đưa tay tiếp nhận, chân nguyên quán chú, liền thấy Linh phù tiêu tán điểm điểm, hóa thành quang mang rất nhỏ bao trùm toàn thân, truyền đến một cỗ cảm giác mát mẻ.
Có tầng ánh sáng nhạt này ngăn cách, áp lực phong trận giảm nhiều, Phiền lão ma chậc chậc tán thưởng hai tiếng, hô Chư Vô Đạo đi mau.
Lúc Phong trận kích phát.
Trong Ngũ Hành thần cấm.
Trong Cửu Địa Nguyên Từ phân loạn, một thân ảnh thướt tha nằm trên hư không, theo Từ Quang lung tung trôi nổi không mục đích, chính là Khôn Đạo.
Ả bám theo Độc Vương và Hoài Ẩn đại sư, tìm không thấy cơ hội động thủ, bất đắc dĩ từ bỏ.
Lúc này hai mắt ả nhắm nghiền, như Tần Tang dự đoán, đang trị liệu thương thế cỗ thân thể này.
Pháp bào bị Thiên Lôi đánh xuyên, lỗ rách trên đầu vai vẫn còn, nhưng miệng vết thương đã không thấy, da thịt tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn như tuyết, không thấy nửa phần cháy đen.
Bất quá, Tử Ấn trước ngực khá là phiền toái.
Tử Ấn gần như xâm nhập nội phủ, như giòi trong xương, mặc dù không phải là vết thương chí mạng, không khó áp chế, nhưng ả có thể cảm giác được Tử Ấn mang theo một loại khí tức quỷ dị, sinh ra liên hệ với chủ nhân.
Nếu mang theo Tử Ấn, sẽ bị chủ nhân Tử Ấn cảm giác được phương vị, mất đi năng lực ẩn nặc.
Không nhìn thấy Khôn Đạo có động tác gì, tinh huyết quanh Tử Ấn dần dần mỏng manh, nhao nhao chảy trở về, sau đó chỗ làn da Tử Ấn lõm xuống dưới. Tử Ấn giống như là một cây gai độc, bị rút ra từng chút một.
Mỗi khi rút ra một tấc, sẽ dẫn ra mảng lớn tơ máu.
"Phốc!"
Tử Ấn triệt để rút ra khỏi thể nội, ầm ầm tán loạn.
Vết thương Khôn Đạo bỗng dưng khép lại, huyết nhục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại.
Đúng lúc này, mí mắt ả khẽ nhúc nhích, sau đó mở to mắt, hư không tiêu thất, xuất hiện lại đã ở biên giới vân hà, cách cổng chào "Đế thụ" không xa.
Trong tầm mắt ả, phạm vi phong trận ảnh hưởng không giới hạn ở bậc thang, toàn bộ chân núi phía nam Đế Thụ sơn đều nổi lên Phong Sát, đương nhiên mạnh yếu khác nhau, thiên thê ở trong phong trận.
Ả trừng trừng nhìn phong trận, vị trí tất cả tu sĩ trên núi đều ở trong tầm mắt.
Phía trước nhất là Chư Vô Đạo cùng Phiền lão ma.
Ở giữa thiên thê là hai vị chân nhân Bát Cảnh Quan và Tần Tang.
Đã tiến vào cổng chào, rớt lại phía sau Tần Tang một bước là Tô Tử Nam.
Cùng Mạc Hành Đạo dựa sát vào cổng chào, còn có Độc Vương đã đưa Hoài Ẩn đại sư trở về, vừa mới tìm tới trong trận, đang muốn tiến vào.
Tám người, mỗi người đều dụ người như vậy, tinh nguyên tinh thuần dư thừa, có lực hấp dẫn trí mạng với ả, khiến ả thèm nhỏ nước dãi.
Thế nhưng kẻ nào cũng rất khó đối phó.
Dưới núi ngược lại có huyết thực dễ dàng săn giết hơn, nhưng ả bị hạn chế khác, không thể rời xa Đế Thụ Sơn, lại thoát ly Ngũ Hành thần cấm sẽ làm thực lực đại tổn, chỉ có thể chờ đợi huyết thực tự đưa tới cửa.
Trong Ngũ Hành thần cấm, ả là mạnh nhất, bố trí chu toàn như thế còn thất bại, trong những người này, chỉ sợ kẻ nào cũng không kém đại hòa thượng.
Còn có con cổ trùng của Độc Vương khiến ả kiêng dè không thôi, sợ hãi xuất từ cỗ thân thể này.
Huống hồ mới vừa rồi ả đã bại lộ, người biết đã phòng bị, hết lần này tới lần khác ả thất thủ, bản thân không tăng lên nửa phần thực lực, này lên kia xuống, thế cuộc càng bất lợi.
Ánh mắt ả dao động, sau đó đảo qua Mạc Hành Đạo, thoát ly vân hà, thân ảnh lại chuyển hư vô.
Kết giới đỉnh núi là một phần lực lượng Ngũ Hành thần cấm giao hòa với bên ngoài.
Bởi vì kết giới đặc thù, nơi này không bằng trong Ngũ Hành thần cấm có nhiều sát chiêu cung cấp cho ả dùng, nhưng cũng có thể mượn dùng lực lượng kết giới, so với ở bên ngoài mạnh hơn nhiều, chí ít còn có thể ẩn nặc được.
Chỉ bất quá trận cấm trên núi không liên quan với Ngũ Hành thần cấm, một khi ả làm ra động tác gì, không cách nào ẩn núp như trong Ngũ Hành thần cấm, rất dễ dàng bại lộ hành tích, bị người nhìn thấu.
Lúc này lại khác, thiên thê phong trận bị Chư Vô Đạo kích phát, không thể nguỵ trang tốt hơn, vừa vặn có thừa cơ.
"Phong trận chặn đường, có thể dây dưa bọn hắn một đoạn thời gian, đủ cho chúng ta mở ra Vô Tự Ngọc Bích."
Chư Vô Đạo vừa đi vừa quay đầu quan sát, mặc dù nhìn không rõ, trong tiếng gió truyền ra trận trận ba động đủ để chứng minh hết thảy.
Phiền lão ma cười quái dị: "Vi huynh ngược lại không ngờ sư đệ hào phóng như vậy, đáp ứng giúp vi huynh lấy đi Vô Tự Ngọc Bích, mang về tông môn."
"Khúc Dương sơn nhất mạch nhận di trạch Vô Tướng Tiên môn, nhưng ở Thiên Hạo Lâu nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm, được tông môn bảo hộ, há có thể không có nửa phần cảm niệm? Sư đệ chỉ cầu cùng sư huynh xem ngọc bích, đợi có tin tức khác của Tiên điện, xem có thể đưa tin cáo tri sư môn không." Chư Vô Đạo đại nghĩa lẫm nhiên nói.
Nghe Chư Vô Đạo đường hoàng nói, cũng không biết tin nhiều hay ít, Phiền lão ma chỉ nói: "Khó được ngươi còn nhớ rõ ân tông môn bồi dưỡng, nếu vi huynh đem bảo vật này về được sư môn, tự sẽ báo công đệ cho Vu tông chủ."
"Làm phiền sư huynh."
Chư Vô Đạo khom người thi lễ, còn muốn nói cái gì, thần sắc bỗng nhiên đại biến.