Chương 2398: Lôi Quân
Chương 2398: Lôi Quân
"Coong!"
Tiếng kiếm reo vang vọng lòng núi, mở đầu từ thể nội Chư Vô Đạo.
Trong khoảnh khắc, kim quang chói mắt.
Kim quang không liên quan đến kim giáp, mà bắt nguồn từ đạo kim hồng từ đỉnh đầu Chư Vô Đạo bay lên, bên trong kim hồng hiển hiện một thanh kiếm.
Kiếm dài không quá ba tấc, lại phong duệ vô song.
Một kiếm, không chỉ phóng xuất kiếm khí sắc bén, còn ấp ủ kiếm ý của Chư Vô Đạo, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, kiếm thuật đỉnh tiêm hiếm có thế gian.
"Thái Nguyên Kim Cương Kiếm Kinh!"
Con ngươi của Tử Lôi chân nhân hơi co lại.
Thái Nguyên Kim Cương Kiếm Kinh, truyền thừa từ Kim Tướng nhất mạch, uy lực cương mãnh, vô xuất kỳ hữu.
Kiếm phát kim hồng, uy thế mạnh mẽ, còn cao hơn Nhiếp Giết Sáu Luật một bậc, không phải vì tu vi của Chư Vô Đạo mạnh hơn Tử Lôi chân nhân, mà do Thái Nguyên Kim Cương Kiếm lấy công phạt làm chính, phá giệt mọi thứ, từ trong lôi kiếm võng giết ra một con đường.
Nhiếp Giết Sáu Luật thoáng trì trệ, đủ cho Chư Vô Đạo phản ứng, kim giáp điên cuồng bạo phát, hiển hóa một hư ảnh kim giáp lực sĩ, phụ thân lên Chư Vô Đạo, nhấc chỉ điểm không trung.
Kim hồng thế đi không kiệt, thẳng quán trời cao, thề phá Cung Đăng Huyễn Cảnh.
Đáng tiếc ý đồ của Chư Vô Đạo rất khó đạt thành.
Tử Lôi chân nhân hừ lạnh, Cung Đăng Huyễn Cảnh vòng lại, chồng lên nhau, đột nhiên nặng nề thêm mấy lần, mặc cho kim hồng công kích.
Kim hồng vốn bị kiếm lôi võng gọt đi một phần lực lượng, cuối cùng bị huyễn cảnh giam cầm, theo một đạo huyễn cảnh phân tán, kim hồng triệt để biến mất.
"Vù!"
Dòng lũ huyễn cảnh lấy khí thế không thể làm trái, chảy xiết xuống.
Tử Lôi chân nhân chưởng khống tinh diệu cỡ nào, Cung Đăng Huyễn Cảnh không công kích ngũ thải phong ấn, mà dừng lại sát bên ngoài phong ấn.
Chư Vô Đạo không phản kháng, bị kéo vào Cung Đăng Huyễn Cảnh, nhưng mục đích của lão đã thành, chân đạp trên trận pháp, đi đến gần phong ấn.
Tử Lôi chân nhân phát hiện chỗ không đúng, đương nhiên không cho Chư Vô Đạo cơ hội hoàn thiện trận pháp, Bát Cảnh Cung Đăng hiện hình trên huyễn cảnh, ánh đèn sáng như Minh Nguyệt, chiếu xuống Chư Vô Đạo, khóa chặt thân ảnh Chư Vô Đạo, uy áp kinh khủng từ bốn phương tám hướng lao đến.
Bất quá, Chư Vô Đạo sớm biết rõ, không trực tiếp đi hoàn thiện phong ấn, nào dám can đảm phân tâm khi đối chiến Tử Lôi chân nhân, nếu không ngay cả thi cốt cũng không còn.
Lão muốn đưa tượng thần đến mà thôi, mặc dù thông đạo chưa hoàn toàn thành hình, vẫn đưa đến tác dụng nhất định.
Ma tử sớm đã chờ lâu, một đạo lực lượng mạnh mẽ xuyên qua thông đạo, dung nhập tượng thần trong tay áo Chư Vô Đạo, màu máu trong mắt tượng thần càng lúc càng đậm, dần dần nổi lên thần thái khác thường, dính sát lên tay Chư Vô Đạo.
Sau một khắc, khuôn mặt Chư Vô Đạo đỏ lên, tóc rối tung, áo bào bay phất phới, khí thế điên cuồng tán phát.
Linh kiếm và chủ nhân tâm ý tương thông, kiếm reo tương hòa, âm thanh to rõ.
"Vù!"
Linh kiếm trường ngâm, một đạo kim hồng óng ánh to hơn lúc nãy, quán thẳng trời cao, mục tiêu chuẩn xác, trực chỉ chân thân Tử Lôi chân nhân!
Chư Vô Đạo bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt chẳng biết lúc nào hóa thành tử đồng, bên trong hiển hiện Ma vực vô biên, vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt như điện, xông phá tầng tầng huyễn cảnh, một kích như trọng chùy, hung hăng đánh vào tâm thần Tử Lôi chân nhân.
Tử Lôi chân nhân biến sắc, một loại nguy cơ trước nay chưa từng có quanh quẩn trong lòng, tử đồng như hai thanh lợi kiếm, xuyên thấu phòng hộ tâm thầm, làm cho Tử Lôi chân nhân cảm thấy tinh thần của mình sắp bị kéo vào trong ảo giác.
Y không chút nghi ngờ, một khi tâm thần bị tử đồng chấn nhiếp, bản thân nhất định trầm luân.
Một đôi ma đồng rõ ràng!
Truyền nhân của Kim Tướng thật sao?
Ngũ mạch Vô Tướng tiên môn, Kim Tướng nhất mạch tu kiếm thuần túy, không liên quan ngoại đạo, hơn nữa còn phi thường áp chế ma đạo.
Có lẽ vì thế mà dư nghiệt Kim Tướng nhất mạch lựa chọn ẩn thân trong Thiên Hạo Lâu.
Cho dù hậu duệ Kim Tướng vì ẩn tàng, không thể không đổi tu ma công của Thiên Hạo Lâu, nhưng truyền nhân chính tông như Chư Vô Đạo không có khả năng chuyển tu công pháp chân chính, vì sao tạo nghệ ma đạo sâu như thế, dường như thắng qua kiếm đạo.
Mà lại, theo Tử Lôi chân nhân biết, Thiên Hạo Lâu không có loại bí pháp như Tử Đồng!
Chư Vô Đạo đến cùng ẩn tàng bao nhiêu bí mật!
Cũng may, Tử Lôi chân nhân không đặt kì vọng lên Bát Cảnh Cung Đăng, dùng nó để trấn áp Chư Vô Đạo.
"Tử lôi chư thiên, thêm tại thân ta!"
Thanh âm hùng hậu, phảng phất muốn triệu thần, làm cho tâm thần người nghe chấn động, muốn quỳ sát xuống đất.
Chư Vô Đạo giật mình, Tử Đồng lần đầu xuất hiện gợn sóng, nhìn thấy bên trong huyễn cảnh, Tử Lôi chân nhân đứng trong hư không, đạo đạo tử lôi tung hoành ngang dọc, huyễn cảnh đột nhiên thay đổi thành lôi vực.
Tử Lôi chân nhân huyền lập trên trời cao, vô biên tử lôi rong ruổi khắp nơi, không thương tổn y mảy may, lại chủ động hội tụ đến đỉnh đầu Tử Lôi chân nhân, trên đó trống rỗng ngưng tụ thành một tôn Tử Lôi Đế Quan.
Đế quan chầm chậm rơi xuống.
Lôi bào gia thân.
Tử Lôi chân nhân uy nghiêm đáng sợ, biến thành Lôi Quân!
Trước khi hai người động thủ, Thiên Hạo cổ kính hiện thân tại một bên khác trong lòng núi.
Tử Lôi chân nhân và Chư Vô Đạo đối chọi gay gắt, Phiền lão ma đứng xem náo nhiệt, tìm cơ hội đục nước béo cò.
Lúc này, chân thân Phiền lão ma đang nhanh chóng chạy đến đỉnh núi, có Thiên Hạo cổ kính chỉ dẫn, không cần lo lắng mê thất bên trong phong sát, khoảng cách càng ngày càng gần, kính phù hiển hóa cảnh tượng trong lòng núi càng rõ ràng hơn.
Bên trong lòng núi, mặt kính tựa như khảm nạm trên vách đá, khí cơ mờ mịt, ẩn dấu ba động xuống thấp nhất.
Khống chế mặt kính từ xa, Phiền lão ma thấy rõ chi tiết phong ấn, phát hiện vấn đề mới.
Chuyện này khiến lão ngoài ý muốn.
Ngũ Hành thần cấm giao hội tại đây, sau đó hình thành một loại phong ấn, mà không phải cấm chế ôn dưỡng linh bảo như tưởng tượng, bên trong phong ấn thứ gì?
Chẳng lẽ…
Suy nghĩ bốc lên, Phiền lão ma không dám lỗ mãng, quan sát chốc lát, một tay kết ấn, tay kia thì đánh một chưởng lên ngực mình.
"Eọ!"
Thân ảnh Phiền lão ma run lên, phun một ngụm máu tươi, bị kính phù hấp thu.
Kính phù nhuốm máu, Thiên Hạo cổ kính trong lòng núi biến thành một mặt huyết kính, nhìn như một mâm tròn màu máu, nhẹ nhàng rơi xuống, tỉ mỉ lựa chọn một vị trí, áp sát lên bề mặt ngoài phong ấn.
Tiếp theo cổ kính bắt đầu hòa tan, huyết quang chậm rãi xâm nhiễm, nhìn kỹ liền thấy từng cây tơ máu từ mặt kính đâm lên ngũ sắc phong ấn, tìm kiếm chỗ hào quang năm màu giáp nhau.
Phiền lão ma không phá hư phong ấn, mà đang lặng yên dùng uy năng mạnh nhất của Thiên Hạo cổ kính, rót vào bên trong phong ấn.
Phiền lão ma không biết bên trong có thứ gì, bị Vô Tướng Tiên môn trịnh trọng phong ấn ở đây, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, lão vẫn cẩn thận, dùng biện pháp này dò xét rồi lại nói.
Bởi vì phong ấn chủ yếu nhắm vào ma đầu, tăng thêm Chư Vô Đạo đánh nát ngọc các, ảnh hưởng Thất Túc Phân Dã kiếm trận, lại dùng thần thông mở thông đạo, khiêu động phong ấn, hoặc nhiều hoặc ít làm ảnh hưởng phong ấn, Thiên Hạo cổ kính tìm khe hở mà vào, thẩm thấu lại rất có hiệu quả.
Trên đỉnh Đế Thụ Sơn.
Chẳng biết Phiền lão ma ngừng lại lúc nào, ngồi xếp bằng trên một đóa hắc liên, chính là Vạn Huyễn U Liên.
Tĩnh tọa một lát, Phiền lão ma nhắm hai mắt, U Liên run rẩy, cánh sen dần dần khép lại.
Theo cánh sen khép lại, thân ảnh Phiền lão ma từ thực chuyển hư, sau cùng lại biến thành một đoàn sương mù, biến thành nụ hoa bên trong Vạn Huyễn U Liên.
"Vèo!"
Một đạo hắc quang từ tâm sen bay ra, bắn thẳng đến kính phù.
Đồng thời trên Thiên Hạo cổ kính trong lòng núi, hiển hiện một điểm hắc quang, dần dần ngưng thực thành một đóa Vạn Huyễn U Liên.
Theo Thiên Hạo cổ kính từ từ thẩm thấu, Vạn Huyễn U Liên theo đó xâm nhập phong ấn.
Vạn Huyễn U Liên pháp bảo bản mệnh của Phiền lão ma, đạo cơ huyễn ma đạo, hơn nữa lão tinh thông huyễn ma đạo, phối hợp Thiên Hạo cổ kính, phát huy năng lực khó tin.