Chương 2446: Triệu kiến
Chương 2446: Triệu kiến
Một canh giờ sau.
Hai đạo nhân ảnh bay khỏi Lộc Dã, xuôi nam tiếp ứng Tần Tang bản tôn.
Bọn hắn không đi thẳng, mà cố ý đường vòng, đến thăm các tông môn, thế lực khác.
Một đường đồng hành, hóa thân chân chính thấy thủ đoạn của Quỷ Mẫu.
Năm đó Ô lão và Minh Nguyệt vệ dưới trướng Tô Tử Nam, sưu tập linh tài luyện phiên, dùng thủ đoạn cường đại đoạt đi, bị các thế lực để mắt, giận mà không dám nói.
Quỷ Mẫu thì dùng chữ cầm, đối phương không biết chút nào, thời điểm kiểm kê bảo khố mới phát hiện gặp đạo tặc.
Cho dù ngẫu nhiên vô ý kích phát cấm chế, không ai có thể lưu Quỷ Mẫu lại.
Hóa thân căn bản không có cơ hội xuất thủ tương trợ, nhìn thấy mà than thở.
Bị hai người nháo loạn, Trung Trâu vốn xuất hiện nhiều biến cố, hiện tại càng loạn thêm.
Những tông môn đỉnh tiêm kia, lúc này không để ý chuyện nhỏ nhặt như thế.
Lần này xuất hành, Trung Nguyên không ngừng truyền tin tức mới đến, đa số liên quan di phủ Vô Tướng Tiên môn.
So sánh kỳ trước, Lễ Vu Lan dường như có cảm giác không tồn tại.
Mặc kệ tâm tình của Kim Ngọc Môn, kẻ tổ chức Pháp Hội nhu thế nào, toàn bộ Trung Trâu đều bị Nam Man nhị châu hấp dẫn hai mắt, chuyện di phủ Vô Tướng Tiên môn liên luỵ thế lực khắp nơi, rắc rối phức tạp, làm người ta hoa mắt, cảm giác gió thổi báo giông bão sắp đến.
Phong ba qua đi.
Toàn bộ cao tăng Cam Lộ Thiền Viện hành động, bày đại trận dẫn dắt, trước khi đại trận bảo hộ di phủ sụp đổ, chuyển di phủ dời đến Trung Nguyên, đặt tại Quỷ Nham cao nguyên, giao giới giữa Man Châu và Nam Châu.
Nhiều người suy đoán, Cam Lộ Thiền Viện muốn dùng di phủ làm phân viện hoặc hạ viện, nhưng không nghe tin tức chính xác, Tuệ Quang Thánh Giả dự định an bài di phủ thế nào.
Tu sĩ vẫn lấy tên Vô Tướng Tiên môn để gọi di phủ.
Không hề nghi ngờ, Phật môn thành chủ nhân của di phủ, kẻ thắng trận lớn nhất.
Trái lại Đạo môn, Đan Vũ Chân Quân mất tích, Tử Lôi chân nhân cưỡng ép độ kiếp vẫn lạc, Bát Cảnh Quan trọng thương, đám tu sĩ bàn luận Đạo môn bị kẻ nào đó mưu đồ hãm hại.
Bất quá, theo Vu tông chủ của Thiên Hạo Lâu đi đến Quỷ Nham cao nguyên, mà Hạc Cao chân nhân và nhiều vị chân nhân Bát Cảnh Quan từ trước đến nay đi chung Phật môn, Phật Ma Đạo tụ họp, loại truyền ngôn âm mưu đó bị đánh phá.
Mặt khác, Thánh Vương của yêu tộc lưu lại di phủ, không hề rời đi.
Thế lực khác bắt đầu ngồi không yên, cấp thiết muốn tìm hiểu chuyện bọ họ đang thương nghị.
Người nhạy cảm suy đoán, bố cục Trung Trâu ổn định lâu như vậy, có lẽ sắp nghênh đón kịch biến.
Những chuyện đó, Tần Tang không quan tâm.
Thế cục Trung Châu biến động thế nào, chẳng liên quan đến hắn, hiện tại hắn chỉ để ý động tĩnh của Mạc Hành Đạo.
Hóa thân quá chói mắt, không dám công nhiên lộ diện, đành phải để cho Quỷ Mẫu làm thay, nhưng chỉ biết một ít lời đồn đại bề ngoài.
Cho đến ngày nay, thân phận của các tu sĩ tham tranh đoạt di phủ đều bị đào lên, động tĩnh của bọn họ, tự nhiên bị vạn chúng chú mục.
Động tĩnh của đám người Phiền lão ma, Hạc Cao chân nhân dễ dàng thăm dò.
Mạc Hành Đạo độc lai độc vãng, tra không thấy một tin tức nào, không biết Tuệ Quang Thánh Giả sau cùng xử trí y thế nào.
Tần Tang và Mạc Hành Đạo ước định, sau khi thoát thân thì đến Bắc Hoang gặp nhau, hắn muốn giao dịch càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, không biết Mạc Hành Đạo có phải lo lắng hắn phối hợp hai tộc Hóa Thần dẫn khôi lỗi của y ra hay không, cho đến nay không thấy tung tích.
Hơn nữa Tần Tang bị Thanh Hồ Thánh Vương để mắt, khó tránh khỏi ngờ vực vô căn cứ, cho nên cũng không dám hiện thân.
"Chờ liên lạc Mạc Hành Đạo rồi nói sau."
Hóa thân thầm nghĩ.
Hành trình xuôi nam coi như thuận lợi.
Hai người cố ý lách qua Cam Lộ Thiền Viện và Quỷ Nham cao nguyên, tiến vào Man Châu, đi đến động phủ của Khấp Linh, gặp được Lưu Ly và bản tôn.
Quỷ Nham cao nguyên.
Cao nguyên hoang vu, cự nham hình thù kỳ quái khắp nơi, buổi tối lại như vô số quỷ ảnh hung thần ác sát đang dạ hành, vì vậy mà gọi tên Qủy Nham.
Di phủ Vô Tướng Tiên môn bị dẫn dắt đến tận đây, cao nguyên vốn vắng vẻ không người, hiện tại đột nhiên nhiều người lên, tăng lữ Phật môn thường thấy nhất.
Lúc này có thể nhìn thấy, loạn tượng trong di phủ cơ bản đã bình phục.
Trận cấm hỗn loạn bị thanh lý không sai biệt lắm.
Ngoại trừ Đế Thụ sơn bị hủy bởi Ngũ Hành thần cấm bộc phát, những nơi khác cơ bản còn nguyên trạng, đương nhiên bảo vật, điển tịch bên trong, đều bị vơ vét sạch sẽ.
Hiện tại trong di phủ chỉ còn mấy khu vực hắc ám, Vô Tướng Tiên môn từng xem như cấm địa, cực kỳ nguy hiểm.
Nhiều người ra vào di phủ, khí tức của bọn họ cường hoành, nhìn trang phục không chỉ có cao tăng của Phật môn, vẫn còn cao thủ Thiên Hạo Lâu và Bát Cảnh Quan.
Đế Thụ Sơn, địa điểm cũ.
Đoạn sơn bị san bằng, đỉnh chóp mở thành bình đài, xây lên một ngôi tự.
Tuệ Quang Thánh Giả và Thanh Hồ Thánh Vương tĩnh tu trong tự, nếu không cho phép, ngay cả Hành Tế đại sư, Vu tông chủ, Hạc Cao chân nhân đều không dám đến gần.
Ngoại trừ hai vị Hóa Thần, trong tự còn một người khác, Mạc Hành Đạo.
Trong tĩnh thất.
Chẳng biết bố trí một pháp đàn từ lúc nào.
Những người biết lời thề nhân quả tồn tại, vừa nhìn liền biết tác dụng của pháp đàn.
Mạc Hành Đạo đứng trước pháp đàn, tuân theo quy định, lập xuống lời thề.
Tuệ Quang Thánh Giả và Thanh Hồ Thánh Vương đứng bên cạnh, giám sát Mạc Hành Đạo, đồng thời lập xuống lời thề.
Tuệ Quang Thánh Giả chắp tay trước ngực, tay vê phật châu.
Thanh Hồ Thánh Vương thì hơi không kiên nhẫn.
"Lời thề đã hoàn thành, hai vị tiền bối đến cùng có bí mật gì không thể cho ai biết, hiện tại nói cho Mạc mỗ biết được rồi chứ?" Thanh âm Mạc Hành Đạo khô khốc.
Bất luận kẻ nào đứng trong vị trí của y, đều bị áp lực kinh khủng.
Sau trận chiến phục ma, y bị hai Hóa Thần đặc biệt chú ý, Tuệ Quang Thánh Giả còn mở miệng giữ lại.
Trong khoảng thời gian qua, dù cho hai vị Hóa Thần tĩnh tu trong tự, di phủ vẫn bị cao tăng Cam Lộ Thiền Viện giám sát, Mạc Hành Đạo từ đầu đến cuối không cách nào rời khỏi di phủ nửa bước.
Nghĩ đến hạ tràng của Tần Tang, y há lại không miên man bất định?
Khôi lỗi của y còn ẩn núp bên ngoài.
Trong tay khôi lỗi cầm Linh Tê tiên quả, Mạc Hành Đạo vốn cho rằng phải dâng bảo vật lên mới có thể bảo mệnh, không ngờ Tuệ Quang Thánh Giả từ đầu đến cuối chưa từng đề cập qua việc này, tựa hồ không để ý.
Nếu không phải vì Linh Tê tiên quả, vì sao lưu y lại nơi đây?
Mạc Hành Đạo suy nghĩ trăm mối vẫn không tìm thấy cách giải.
Cho đến hôm nay, hai vị Hóa Thần rốt cuộc triệu kiến, Mạc Hành Đạo ngược lại thở phào nhẹ nhõm, sống hay chết vẫn cần một kết quả.
Nhưng để Mạc Hành Đạo vạn vạn không ngờ đến, hai vị Hóa Thần bố trí pháp đàn, để y lập thệ không để lộ bí mật, lời thể tâm ma còn chưa đủ, nhất định phải tăng thêm nhân quả lời thề.
"Ngươi biết vì sao Tử Lôi vẫn lạc khi độ Tâm Ma Kiếp không? Vì sao Cổ Ma lại điên cuồng?"
Hai mắt Tuệ Quang Thánh Giả sáng ngời, hỏi hai vấn đề.
Trái tim của Mạc Hành Đạo đột nhiên nhảy lên.
Tử Lôi chân nhân độ kiếp thất bại, chuyện thật sự đáng giá tiếc hận nhất, chẳng ai tin tâm tính của Tử Lôi chân nhân chưa đủ.
Mạc Hành Đạo cảm thấy bản thân sắp biết một bí mật lớn, không khỏi khẽ nhếch miệng, lại không biết hỏi từ đâu, bộ dạng hơi ngu ngơ.
Tuệ Quang Thánh Giả không thừa nước đục thả câu, nói chuyện thiên đạo ma âm cho Mạc Hành Đạo biết, kể cả chuyện Tiên điện phi thăng, tao ngộ trong Vô Vọng Điện, mạch lạc rõ ràng, vẫn còn Thanh Hồ Thánh Vương làm chứng.
Mạc Hành Đạo càng nghe càng kinh hãi, lấy tâm tính của y, thần sắc vô pháp bình tĩnh nổi.
Trầm mặc thật lâu, Mạc Hành Đạo gian nan tiếp nhận hiện thực tàn khốc.
Y không muốn tin tưởng, khổ tâm cầu đạo nhiều năm, cách siêu thoát Hóa Thần chỉ còn một bước, bỗng nhiên bị thiên đạo ma âm ngăn cản, con đường đột phá ngược lại biến thành đi tìm chết.
Nhưng hai vị Hóa Thần đã lập lời thề, tăng thêm sự thật, y không thể không tin.
"Vì sao… "
Mạc Hành Đạo mờ mịt không hiểu.
"Sao lại cho ta biết?"
Tuệ Quang Thánh Giả và Thanh Hồ Thánh Vương liếc nhau, trầm giọng nói.
"Chúng ta cần một bộ khôi lỗi, một bộ khôi lỗi Hóa Thần kỳ, phối hợp chúng ta khống chế Ngũ Hành Miện, đồng hành đi Quy Khư."