Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2510 - Chương 2510: Đồ Quy

Chương 2510: Đồ Quy Chương 2510: Đồ Quy

Tần Tang mờ mịt chẳng biết sau lưng xuất hiện biến số, kéo Lôi Quy rời xa chiến trường, chọn một chỗ ngừng chân, để hóa thân trông coi Lôi Quy, bản tôn thì ngồi trên lưng Lôi Quy điều tức.

Chân nguyên khôi phục, Tần Tang đứng dậy, nhìn xuống Lôi Quy, mặt lộ vẻ trầm tư.

Lôi Quy còn đang hôn mê, bị đông cứng thành một tảng băng to lớn, bay lơ lửng trên biển.

Sau khi hai bên giao thủ, Tần Tang xác định, Lôi Quy hoàn toàn điên cuồng không còn chút lí trí nào, không thể trao đổi bình thường, đành phải cưỡng ép sưu hồn, nhìn trộm mảnh vỡ trí nhớ của nó.

Nhưng muốn sưu hồn Lôi Quy thật không dễ dàng, nhất định phải cẩn thận, phòng bị thời điểm sưu hồn bị cảm xúc điên cuồng xâm nhiễm, năm đó hai vị Hóa Thần bắt sống hung thú cá đuối, thôi diễn thật lâu, chuẩn bị các loại bí thuật, còn bố trí linh trận phụ trợ, mới dám động thủ.

Tần Tang không sợ bị cảm xúc điên cuồng ô nhiễm, nhưng tu vi của hắn không bằng Lôi Quy, một mình sưu hồn nó, khả năng lớn sẽ thất bại.

Thôi diễn thật lâu, Tần Tang nhẹ búng ngón tay, ma hỏa lao ra hóa thanh hắc tác, mọc ra gai nhọn màu đen, đâm thật sâu vào cơ thể Lôi Quy.

Lôi Quy đang hôn mê, thân thể run lẩy bẩy, đủ thấy nó thống khổ cỡ nào.

Nhưng Tần Tang tinh diệu khống chế, Lôi Quy từ đầu đến cuối không thức tỉnh, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng suy yếu, khí tức uể oải.

Cho đến sau cùng, Lôi Quy rốt cuộc bị đánh thức, gầm rú thê lương, làm người ta tóc gáy dựng thẳng.

Lúc này Lôi Quy không hề có lực hoàn thủ, mặc cho Tần Tang bài bố.

Tần Tang thầm vận kiếm quyết, kiếm tia bay chung quanh, Thất Phách Sát Trận lại xuất hiện, nhưng không tru sát Lôi Quy, mà lợi dụng sát ý của Thất Phách sát trận, phối hợp ma hỏa công kích ý thức của Lôi Quy.

Thấy hỏa hầu không sai biệt lắm, Tần Tang hơi trầm mặc, một tay đặt lên trên đỉnh đầu Lôi Quy, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu sưu hồn.

Hóa thân cầm linh bảo trong tay, cẩn thận đề phòng.

"Rầm rầm…"

Sóng dữ dâng lên.

Lôi Quy điên cuồng giãy dụa, thân thể khổng lồ lại không thể thoát khỏi bàn tay của Tần Tang, tiếng kêu sắc nhọn yếu ớt dị thường, sau cùng toàn thân vặn vẹo co rút, khí tức hoàn toàn biến mất.

Tần Tang thở nhẹ một hơi, thu tay lại, cúi đầu nhìn Lôi Quy đã chết, ánh mắt lấp loé không yên. Trong đầu hiện lên một số tin tức.

Phần lớn ý thức bị cảm xúc điên cuồng xâm nhiễm, ký ức hỗn loạn dị thường.

Duy nhất còn lại một đoạn ngắn xem như rõ ràng, đại khái lưu lại cho Lôi Quy ấn tượng quá sâu sắc, mà lại xảy ra chưa lâu.

Trong mảnh vỡ kí ức, hắn nhìn thấy một cái miệng lớn như chậu máu đầy răng nanh, đầu tượng đầu sói đầu ngạc yêu dung hợp mà thành, cơ thể cao thon như giao long.

Vết thương trên cơ thể Lôi Quy do con hung thú đó ban tặng, một ngụm cắn nát lôi giáp, nuốt mất một khối lớn huyết nhục, Lôi Quy cực kì thống khổ, cơn đau đớn khắc cốt minh tâm.

Chẳng biết Lôi Quy chạy thoát bằng cách nào, thông qua mảnh vỡ kí ức, Tần Tang biết con hung thú đó đáng sợ, trong lòng nổi lên từng cơn ớn lạnh.

Nếu loại hung thú như thế ẩn núp sâu trong Quy Khư, thì khó trách con đường phi thăng nguy hiểm trùng điệp.

Một màn kia xảy ra trong nước, bởi vì không rõ Quy Khư hoàn cảnh thế nào, Tần Tang không cách nào phán đoán hai con hung thú giao chiến trong Quy Khư, hay khi nó rời khỏi sào huyệt, mới gặp phải.

Ngoại trừ biết thêm một con hung thú khủng bố, Tần Tang không tìm thấy tin tức hữu dụng.

Hắn thầm than, ngón tay cách không điểm nhẹ, ma hỏa thoát ly thi thể Lôi Quy, hóa thành một thanh hỏa nhận, hàn băng quanh thân Lôi Quy bắt đầu hòa tan.

"Cờ-rắc!"

Hỏa nhận chém xuống, lột da róc xương.

Tần Tang lần đầu gặp Lôi Quy, chỉ có thể phán đoán theo kinh nghiệm luyện khí, phân cắt các bộ vị có giá trị.

Nhờ ma hỏa trợ giúp, tốc độ chia cắt rất nhanh, sau cùng còn lại khung xương, Tần Tang cách không chụp nhẹ, một đạo lưu quang bắn đến, bị hắn nắm trong tay.

Trong cơ thể hung thú cũng có yêu đan!

Tần Tang cầm trong tay dò xét, tạm thời xem nó như yêu đan, thoạt nhìn không khác yêu đan phổ thông bao nhiêu, do một thân tinh khí của Lôi Quy ngưng tụ mà thành, đồng dạng tỏa ánh sáng lung linh, lộng lẫy.

Mặt ngoài yêu đan lập loè ngân quang, hồ quang điện nhảy nhót, nhìn không tầm thường.

Yêu đan đẳng cấp Hóa Thần!

Tần Tang trầm ngâm, phân một sợi thần thức, nếm thử thăm dò yêu đan, muốn phân tích lực lượng bên trong yêu đan, tiếp theo lại biến sắc.

Hắn biết không ít loại yêu đan, nhưng chưa bao giờ thấy qua yêu đan như thế, không phải do chênh lệch cảnh giới tạo thành khác biệt, lực lượng bên trong yêu đan cực kì xao động nóng nảy, như một con hung thú khi còn sống.

Nhưng Lôi Quy thật sự chết rồi, bên trong yêu đan không còn sót lại chút ý thức nào.

Tần Tang dời mắt nhìn thi thể Lôi Quy, lấy một đoạn yêu cốt xem xét, phát hiện yêu cốt cũng thế, nhưng Tần Tang thử các loại biện pháp, thậm chí không cách nào xác định ngọn nguồn xao động.

Nếu như không thể bình phục xao động, căn bản không cách nào dùng để luyện khí, luyện đan!

Sao lại thế?

Chẳng lẽ do thiên biến ảnh hưởng, thiên đạo ma âm không chỉ công kích nguyên thần, còn triệt để cải tạo sinh linh bị ảnh hưởng?

Hay do hoàn cảnh Quy Khư đặc thù, hung thú vốn như thế!

Tần Tang nhớ lại bộ xương cuồng kình, Long Kình nhất tộc xem như thánh vật, nghe nói Long Kình nhất tộc dùng tinh huyết toàn tộc tế luyện thật lâu, miễn cưỡng luyện thành, trước kia thiên đạo ma âm chưa xuất hiện.

Tần Tang học qua luyện khí thuật, biết không ít cách xử lý những linh tài kì lạ, hắn thay nhau thi triển sở học cả đời, nếm thử tinh luyện yêu cốt, liên tiếp hủy đi mấy khối, làm tâm hắn nguội lạnh.

Bộ yêu thi to như vậy, lại như gân gà.

Bất quá, cảnh giới của Lôi Quy cao như thế, vô luận dùng đến hay không, đều phi thường hi hữu khó cầu.

Không cách nào tinh luyện, vậy tạm thời để trong thiên quân giới, lưu lại chậm rãi nếm thử.

Đại chiến một trận, chỉ lấy được những thứ tạm thời không thể dùng.

Kể từ đó, Tần Tang không còn muốn săn giết hung thú, chuyên chú đi đường.

Rời khỏi Trung Châu về sau, Tần Tang một mực đi về phía Đông.

Kết hợp hải đồ của tiền bối Vu tộc Hóa Thần phán đoán, Thương Lãng hải cách Quy Khư không quá xa, Tần Tang muốn đi Thương Lãng hải, thuận đường đi xem Quy Khư.

… …

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tần Tang chợt dừng lại, trái tim đột ngột đập kịch liệt.

Hắn đứng trên không trung, ngưng trọng nhìn phía trước.

Phong bạo vẫn như cũ, không phát sinh biến hóa dị thường, nhưng trong tiếng gió rít ẩn ẩn truyền đến tiếng oanh minh kỳ dị, phảng phất thiên địa chấn động.

Nghe tiếng oanh minh, khí huyết toàn thân chợt cuồn cuộn, cảm thấy ngột ngạt không hiểu.

Hắn hoá thành tia chớp, lao vùn vụt đến nơi truyền âm thanh đến.

Không lâu lắm, độn quang dừng lại, Tần Tang hiện thân hình, nhìn về phía trước, gần như ngưng thở!

Đông Hải có một chỗ biển khơi, thực sự như cốc không đáy.

Nước tám hoành cửu dã, dòng chảy Thiên Hán, nước vẫn luôn chảy vào, nhưng vẫn không đầy tràn.

Cổ tịch ghi lại, từng câu chữ hiện lên trong đầu Tần Tang, miêu tả cảnh tượng hắn đang nhìn thấy, nhưng lại không cách nào nói hết kỳ cảnh đó, làm cho hắn rung động không thôi.

Nơi này tại cực Đông, nước biển chảy xuôi đến tận đây, đều rót vào cốc không đáy.
Bình Luận (0)
Comment