Chương 2518: Thái Ất tinh dư
Chương 2518: Thái Ất tinh dư
Trong ngọc giản còn một đoạn nội dung dài, nói về tình cảnh lúc đó của Bảo Cô.
Đại khái nói Thương Lãng hải và Yêu Hải chịu bích chướng vô hình bảo hộ, bởi vậy ngăn cách ngoại giới, hai bên không thể trao đổi, chẳng biết thế giới bên ngoài thế nào.
Bảo Cô rời khỏi Thương Lãng hải, có lẽ đến Trung Châu du lịch, biết được Đại Dư Tiên sơn cùng lịch đại tu sĩ mở đường phi thăng, nhưng trước khi đi nàng không hiểu rõ tình hình.
Nhìn đến đây, Tần Tang thu hồi tâm thần, hỏi thăm Bảo Chính Nam, từ đó về sau có ai phát hiện tung tích của Bảo Cô không, nhận được câu trả lời chắc chắn Bảo Cô chưa từng quay về.
Bảo Cô tâm hệ thiên hạ, nếu nàng biết được bí mật con đường phi thăng, chắc chắn truyền về Thương Lãng hải, vậy mà chưa trở về lần nào. Từ đó chứng tỏ, bích chướng vô hình không chỉ ngăn cản kẻ ngoại lai, còn ngăn cản người bản thổ.
Trước khi đi, Bảo Cô có lẽ cũng suy đoán như thế, cho nên làm ra bố trí.
Tần Tang tiếp tục xem nội dung.
Hóa ra Vu tộc có lời truyền từ xa xưa, tu sĩ Hóa Thần khi thiên nhân giao cảm, cảm ứng được chính là cửa phi thăng, nhưng con đường phi thăng nhiều gian khó, cần cẩn thận.
Đồng thời trong truyền thuyết, Vu tộc có tên Quy Khư!
Bởi vậy có thể thấy được, Quy Khư tồn tại từ thời đại thượng cổ, nhưng không rõ ràng khi đó có hung thú hay không.
Sau đó Bảo Cô bố trí lưu lại di vật cho hậu nhân.
Sau khi xem xong, Tần Tang vừa mừng vừa sợ, khâm phục các vị tiền bối thật sâu.
Tứ Thánh không hổ danh thánh nhân!
Bảo Cô đăng lâm Hóa Thần, đủ năng lực phi thăng, nhưng nàng lại không muốn một mình siêu thoát, mà tìm kiếm đường đi cho đồng tộc.
Bảo Cô gọi bình chướng vô hình là kết giới, muốn tìm đường ra, đầu tiên cần tìm biện pháp đả thông trong ngoài.
Tạo một con đường có thể đi ra đi vào.
Đáng tiếc thế sự vô thường, lúc Tứ Thánh cung dùng các loại bí thuật bí bảo thí nghiệm, trong lúc vô tình xuất hiện biến cố, suýt nữa thả Ma Quân bị phong ấn trong Thất Sát điện ra, ba vị Tứ Thánh lấy thân phong ma.
Bảo Cô mặc dù may mắn còn sống sót, lại bị thương nặng.
Đáng sợ nhất, vì hoàn thành phong ấn trấn ma, Bảo Cô bất đắc dĩ tiêu hao tinh nguyên của bản thân, tuổi thọ rút ngắn cực lớn.
Dù cho về sau thương thế khỏi hẳn, vẫn không cách nào đền bù tuổi thọ, nàng chỉ còn sót lại một hai trăm năm, thời gian ngắn như thể, tu sĩ Hóa Thần bế quan một lần liền qua.
Mà hạ giới thiếu thốn tài nguyên, Thương Lãng hải, Yêu Hải và Thất Sát điện đều không có linh đan diệu dược giúp nàng khôi phục thọ nguyên, chỉ có thể phi thăng lên thượng giới, mới có chút hi vọng sống.
Cho dù bản thân khó đảm bảo, Bảo Cô vẫn không quên bản tâm của mình, đáng tiếc nàng lực bất tòng tâm, đành phải để mọi chuyện lại cho hậu nhân.
Xem hết ngọc giản để, Tần Tang đưa mắt nhìn bình phong, chăm chú nhìn trăng tròn trên bức họa.
Bảo Cô lưu cho hậu nhân một kiện bí bảo, tên gọi Thái Ất Tinh Dư!
Bảo vật này Tứ Thánh lấy từ Thất Sát điện, tu sĩ lợi dụng Thái Ất tinh dư, có hi vọng đi qua kết giới, ra vào tự nhiên.
Hiện nay, bình chướng vô hình biến mất, nhưng trong mắt Tần Tang, Thái Ất tinh dư tác dụng không giảm ngược lại tăng!
Thái Ất tinh dư là một kiện tàn bảo, năm đó Tứ Thánh vắt hết óc chữa trị, đáng tiếc còn chưa chữa trị xong, thì xảy ra biến cố, Bảo Cô bị ép phi thăng.
Bởi vì là tàn bảo, rất khó nói rõ Thái Ất tinh dư mạnh bao nhiêu.
Tứ Thánh suy đoán, khống chế Thái Ất tinh dư tựa như đi vào Quảng Hàn Thiên Cung, tinh quang ánh trăng vờn quanh, lợi dụng ánh trăng bảo vệ bản thân, lúc ẩn lúc hiện, mờ mịt vô ảnh.
Bảo vật này tốc độ phi độn chưa chắc nhanh, lại có năng lực ẩn nấp!
Bảo Cô còn bàn giao lại một chuyện, vô luận nàng phi thăng thành hay bại, nàng đều lưu lại tiêu ký đặc thù.
Nếu có thể chữa trị Thái Ất tinh dư, hậu nhân chỉ cần dùng Thái Ất tinh dư đi vào Quy Khư tìm tiêu ký.
Mượn nhờ bảo vật này, tìm kiếm cửa phi thăng sẽ dễ dàng rất nhiều.
Mặt trăng trên bình phong sơn thủy, chính là Thái Ất tinh dư!
Tần Tang thầm cảm thán, không khỏi nhớ đến các vị tiền bối vì cả giới mở con đường phi thăng, bọn họ xâm nhập Quy Khư, cho dù lấy thân tuẫn đạo, vẫn hết sức lưu lại di vật, chỉ dẫn hậu nhân.
"Không biết Bảo Cô tiền bối có đi qua Trung Châu chưa, biết được Đại Dư Tiên sơn." Tần Tang suy nghĩ.
Nhưng nghĩ lại lúc ấy thọ nguyên của Bảo Cô còn thừa không nhiều, cho dù đại thiên thế giới, muốn tìm linh dược đền bù thọ nguyện cũng khó, chỉ sợ Bảo Cô không có thời gian du lịch.
Ba người Bảo Chính Nam yên lặng nhìn ngọc giản trong tay Tần Tang, phi thường tò mò nội dung bên trong, nhưng Tần Tang cầm không tha, bọn họ không tiện mở miệng đòi hỏi.
Lúc này, Tần Tang giật mình hoàn hồn, đưa ngọc giản cho Bảo Chính Nam, sau đó đi đến trước bình phong, đưa tay phải ra, sờ nhẹ bình phong.
Bình phong mềm mại, như lụa lại không phải lụa, như sa lại không phải sa, cảm xúc ôn nhuận, cũng là kiện bảo vật.
Tần Tang đưa tay thò vào thế giới trong tranh, nắm lấy trăng tròn, hơi dùng sức rút tay ra, sau khi bàn tay khởi khỏi bức tranh, trong lòng bàn tay nhiều thêm một vòng trăng sáng.
Lại nhìn bình phong sơn thủy, họa tác không còn trăng tròn, ý cảnh hoàn toàn biến mất!
Ánh mắt Tần Tang lộ ra kỳ quang, dò xét Thái Ất tinh dư trong tay.
Hào quang nhè nhẹ làm lòng người thanh thản, ôn nhu như nước, nhu hòa di chuyển qua các ngón tay, chiếu sáng rạng rỡ, phảng phất thật sự hái mặt trăng xuống.
Trung tâm Minh Nguyệt, mơ hồ nhìn thấy một bảo liễn, như chạm khắc từ bạch ngọc.
Mà nói bảo liễn không quá chuẩn xác, nó giống thần cung tinh xảo hoa mỹ hơn, đáng tiếc có nhiều vết rạn, phá hủy thần vận.
Đó chính là bản thể của Thái Ất tinh dư, khéo léo đẹp đẽ, lúc thôi động có thần dị khác.
Hào quang sáng tối chập chờn, Thái Ất tinh dư theo đó lúc ẩn lúc hiện, dường như có thể chuyển hóa hư thực.
Không dùng thần thức dò xét, chỉ dùng mắt thường nhìn cũng biết bảo vật tổn hại nghiêm trọng.
Tần Tang cẩn thận xem xét bảo vật, hồi tưởng lại nội dung trong ngọc giản, năm đó Tứ Thánh chưa thể chữa trị, nhưng lưu lại rất nhiều kinh nghiệm quý báu.
Bất quá theo Bảo Cô nói, muốn phục hồi bảo vật như cũ, gần như không thể nào.
Bọn họ chỉ có thể kiệt lực tu bổ, khôi phục một phần uy năng.
Lúc này, Bảo thị huynh muội và Trác Minh đều xem xong nội dung trong ngọc giản, nhìn Thái Ất tinh dư trong tay Tần Tang, mặc dù sớm chuẩn bị tâm lí, vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng
Tiên tổ để lại một kiện chí bảo, không phải linh đan diệu dược, không cách nào giúp bọn họ đột phá bình cảnh.
Càng quan trọng hơn, tiên tổ nói muốn chữa trị Thái Ất tinh dư, chí ít cần tu vi Hóa Thần kỳ.
Dù chữa trị hoàn thành, tu sĩ Nguyên Anh khó mà sử dụng, thậm chí không cách khống chế.
"Tần đạo hữu có thể chữa trị nó không?" Bảo Chính Nam lên tiếng hỏi thăm.
Bảo Cô mặc dù lưu lại tâm đắc chữa trị, nhưng năm đó tiên tổ còn chưa thôi diễn ra phương pháp chữa trị ổn thỏa, chỉ lưu lại mấy cái phỏng đoán, cần Tần Tang nghiệm chứng từng cái một.