Chương 2525: Phá cửa
Chương 2525: Phá cửa
Cửu Phượng tựa hồ khôi phục lại linh trí.
Mỗi một câu nói của Hoàng Vương, làm nàng tuyệt vọng lại xấu hổ hơn một phần, lại bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc không thể động đậy.
Hai mắt của nàng sung huyết, dùng sức muốn nói, lại không thể mở miệng, sau cùng lửa giận công tâm, 'Eọ' một tiếng phun máu tươi, thần thái trong mắt phi tốc biến mất.
"Coi như cương liệt."
Sau lưng nàng bỗng nhiên vang lên một thanh âm, một bóng người chậm rãi hiện ra, chính là một đạo nhân.
Lúc đạo nhân hiện thân, thân thể Cửu Phượng mềm nhũn vô lực, hiển hóa lại yêu thân, rơi xuống biển, gây nên một trận kinh hô đầy bi thống.
Yêu thân khổng lồ nện trên mặt nước, bọt nước to lớn bắn tung tóe, khí tuyệt bỏ mình.
Hoàng Vương nhìn đạo nhân chằm chằm, sát ý kinh thiên, trong mắt lại hơi kinh nghi đầy nghi hoặc: "Ngươi là ai?"
Đạo nhân chính là hóa thân của Tần Tang, Hoàng Vương tất nhiên không biết.
Những Yêu Vương khác kinh ngạc vô cùng, đạo nhân không chút yếu hơn Hoàng Vương, một đại tu sĩ xa lạ của nhân tộc.
Nhân tộc chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một cường giả như thế, hơn nữa còn một mình mạo hiểm, xâm nhập tổ địa Phượng tộc, định ám sát Hoàng Vương.
Hóa thân không nói một lời, lòng bàn tay phải lóe lên hắc quang, một cây tàn phiên xuất hiện, cổ tay rung lên, lập tức ma khí ngút trời, ngưng tụ thành hình người, đứng bênh cạnh hóa thân.
Người này chính là ma hồn Tô Tử Nam biến thành.
Tô Tử Nam mặt không biểu tình, hắc thước lơ lửng trước người, ánh mắt băng lãnh vô tình, bất luận kẻ nào chạm mắt trong lòng đều nổi lên hàn ý.
Luyện hóa Tam Thi Nhất Thần Phiên về sau, hóa thân chưa từng gặp phải đối thủ đáng giá vận dụng toàn lực.
Ma hồn hiện thân, con ngươi của Hoàng Vương co rụt lại, chung quanh càng xôn xao một mảnh.
Người này không chỉ là đại tu sĩ, trong tay còn có một ma hồn không kém bản thể, may mắn không bị mắc mưu của hắn, nếu không hậu quả khó mà lường.
"Vù!"
Hóa thân nhấc tay chỉ phía trước.
Ma hồn bộc phát sát cơ, hắc thước đột nhiên phân hoá ngàn vạn thước ảnh, che khuất bầu trời, hải vực chung quanh lờ mờ, thước ảnh bỗng nhiên tụ lại, thế như vạn quân, hung hăng đánh đến mi tâm Hoàng Vương.
"Giết hắn!" Hoàng Vương quát chói tai.
Cao thủ bực này, tuyệt không thể thả đi!
Váy lụa màu bắn tỏa thần quang, bên trên váy lụa có thiêu ba con Phượng Hoàng tinh mỹ, trong nhái mắt sống lại, Phượng Hoàng bay lượn, lao vút lên trời, vừa lúc đánh trúng thước ảnh.
"Ầm!"
Hắc quang trộn lẫn ngũ thải lưu quang thành một đoàn, không phân biệt ra đâu là hắc thước đâu là Thải Phượng.
Cùng lúc đó, dưới thân hóa thân nảy sinh dị biến, bên trong hư không trống rỗng xuất hiện một vòng xoáy màu đỏ, vòng xoáy tản mát vô tận hấp lực, phảng phất như cái miệng máu lớn.
Bên trong không chỉ có hấp lực, còn có lực lượng hỗn loạn vô định.
Hóa thân sớm đã phòng bị, thanh quang lấp lóe, mộc giáp hiển hiện ngay trên vòng xoáy, thanh quang liên tục phát ra, ẩn chứa lực lượng vô cùng hùng hồn.
Mộc giáp tựa như khảm lên trên vòng xoáy, vòng xoáy màu đỏ không thể làm gì.
Bất quá, Phượng tộc đã sớm phòng bị, không có khả năng chỉ có một ít thủ đoạn như vậy.
Lúc ma hồn xuất thủ, sương mù đồng thời tiêu tán, hiển lộ ra thân ảnh các Yêu Vương, bọn họ quay quanh hóa thân, trong đó đại bộ phận khí tức huyết mạch gần như nhau, đồng thời sử xuất thần thông giống nhau như đúc.
Sau lưng đám Yêu Vương hiện lên hư ảnh yêu thân, hình thái hơi khác nhau, nhưng đều có điểm đặc thù của hậu duệ Phượng Hoàng.
Hoàn toàn khác pháp tướng của bản tôn Tần Tang, hư ảnh yêu thân do thần thông biến thành, trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành linh quang kỳ dị bắn đi, linh quang màu sắc khác nhau, đối ứng tộc đàn của bọn họ.
Tên nam tử vừa rồi đi sau lưng Cửu Phượng, nhìn hóa thân chằm chằm, ánh mắt cừu hận, hư ảnh yêu thân của gã bắn ra linh quang màu đen.
Các loại linh quang khóa chặt hóa thân.
Đột nhiên bị vây công, hóa thân không chút hoang mang, đang muốn xuất thủ, chợt thấy khác thường, kinh ngạc phát hiện linh quang nhao nhao tiêu tán cách hắn ngoài trăm trượng, phảng phất chưa từng xuất hiện.
Sau một khắc, cảnh sắc chung quanh hóa thân đại biến, hắn bị phong tỏa trong một kết giới ngũ quang thập sắc.
Nhưng còn nhìn thấy những Yêu Vương kia, lưu quang bay lượn ngăn cách hắn và các Yêu Vương, đối phương lại tựa hồ như bị lưu quang dần dần đẩy đi xa.
Hóa thân nhìn quanh, hắn còn đứng một chỗ không động, nhưng cảm thấy, nếu như bây giờ hắn đuổi theo, cho dù kiệt sức vẫn đuổi không kịp địch nhân.
Dương nhiên ảo giác mà thôi, nhưng nếu như đổi lại người khác tu vi thấp hơn hắn, thất sự đuổi đến kiệt sức mà chết.
Lưu quang như thủy triều, tản mát khắp mọi nơi.
Hóa thân ngẩng đầu, nhìn thấy trên trời cao tự hồ nhiều thêm một mặt trời lộng lẫy, lưu quang đang không ngừng lao đến nó.
Hắn cảm nhận được uy hiếp, trong lòng biết không thể để cho mặt trời chân chính thành hình, vung tay áo một cái, một đạo hàn quang bắn ra, Tứ Thừa Đằng Xà Ấn xuất hiện!
Linh ấn tỏa sáng hàn quang màu lam rực rỡ, hàn diễm nồng đậm liên miên.
"Xoạt!"
Bên trong hàn diễm xuất hiện hai con quái vật khổng lồ, như đang chơi đùa, tranh giành lẫn nhau.
Thấy thế, đám Yêu Vương lòng tin mười phần, nhao nhao biến sắc, kinh hô: "Linh Bảo!"
Thanh âm chưa dứt, hai con Đằng Xà ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, quanh thân lượn lờ hàn diễm, gầm thét một tiếng, điên cuồng lao đến mặt trời.
Ma hồn đồng thời vận dụng hắc thước đánh tới mặt trời.
Lúc này, nếu có người đứng bên ngoài chiến trường, chỉ nhìn thấy hóa thân và ma hồn bị các Yêu Vương vây quanh, hai bên đứng đó giằng co, không chút dị thường.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa chợt vang lên.
Tổ địa Phượng tộc nổi lên sóng lớn ngập trời.
Hư không chung quanh hóa thân như mặt gương vỡ nát, các loại lưu quang tái hiện, hỗn loạn không chịu nổi.
Hai con Đằng Xà uy phong lẫm lẫm vọt ra, hàn diễm phô thiên cái địa quét ngang.
Chúng Yêu Vương quá sợ hãi, không kịp phản ứng.
Hoàng Vương đang thi chú, không ngờ thần thông bị phá nhanh như vật, sắc mặt thay đổi mấy lần, hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ điểm hư không, một cái Phượng trảo bỗng nhiên xuất hiện trên hai con Đằng Xà.
Một trảo như mốn phá nát hư không, xuất quỷ nhập thần.
Phượng trảo xuất hiện, lưu quang hỗn loạn có chủ tâm cốt, lập tức bình ổn, lao đến dung nhập Phượng trảo, hóa thành một cự trảo to lớn, đánh xuống hai con Đằng Xà.
Đám Yêu Vương cuối cùng hoàn hồn, nhanh chóng liên thủ Hoàng Vương.
Đằng Xà gầm thét, miệng phun hàn diễm, hai đoàn hàn diễm dung hợp lại thành một, liên thủ ma hồn, cứng đối cứng cự trảo.
'Ầm!'
Kỳ quang bắn tỏa bốn phía, lộ đầy vẻ lạ.
Hoàng Vương đang muốn tiếp tục xuất thủ, dường như cảm giác được cái gì, sắc mặt đại biến, quát to một tiếng không tốt, lại bứt ra rời khỏi chiến trường, cực tốc lao đến linh đảo.
Lúc này.
Trên linh đảo, đứng trước một đại điện cổ phác.
Bản tôn Tần Tang chẳng biết đến đây từ khi nào, đứng nhìn cổ điện bị lồng ánh sáng năm màu phong ấn, bàn tay lăng không ấn xuống, mắt lộ kỳ quang.
Hắn thấy quang tráo thật không đơn giản, ẩn chứa một cỗ lực lượng quen thuộc, hẳn xuất xứ từ cây tàn linh kia.
Hoàng Vương kinh hãi chạy đến.
Tần Tang ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười, ngón tay cách không điểm một chỉ, Thất Túc Phân Dã kiếm trận hiển hóa tinh không, bao phủ Hoàng Vương, ngăn cách nàng và cổ điện.
Sau đó, hắn giơ bàn tay lên, trong tay chợt nhiều thêm một cây linh thụ.
Sáu con hỏa điểu run cánh, vỗ cánh bay khỏi cành cây, phóng đến cổ điện!