Chương 2536: Pháp tướng
Chương 2536: Pháp tướng
Cơn đau đớn ập đến, Tần Tang không kinh sợ ngược lại còn mừng.
Từ Âm Hỏa kiếp khi đột phá Hóa Thần, đến Diệu Kim kiếm quật, lại đến Hóa Long trì.
Ngắn ngủi hơn mười năm, Tần Tang trải qua ba lần tẩy tinh phạt tủy, chịu đựng cơn đau đớn người thường không thể chịu nổi.
Nếu không như thế, công pháp Thiên Yêu Luyện Hình sao lại tinh tiến nhanh như vậy.
Linh dịch trong Hóa Long trì thai nghén từ một loại lực lượng nào đó không biết tên, bên ngoài vẫn không phát hiện, nhưng sau khi vào trong cơ thể, liền phát sinh biến hóa.
Tần Tang cảm thấy từng đạo lôi đình đang du tẩu toàn thân, chui vào cốt tủy kinh mạch, xuyên thấu ngũ tạng, những nơi đi qua làm hắn đau đớn kịch liệt.
Xương cốt toàn thân liên tiếp bạo hưởng, huyết khí khuấy động, làn da đỏ thắm, trong nháy mắt huyết khí dâng lên, hình thành một đoàn huyết vụ vô cùng nồng đậm, hòa lẫn linh vụ chung quanh.
Huyết vụ và linh vụ giao hòa, xuất hiện biến hóa kỳ dị, huyết vụ chợt cuốn ngược, một lần nữa rót vào cơ thể của Tần Tang.
Như thế lặp đi lặp lại không dứt.
Mỗi khi huyết khí rót trở về, Tần Tang cảm thấy cơn đau đớn hơi giảm bớt, dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, tốc độ khôi phục xa xa không đuổi kịp tốc độ tổn thương, linh dịch trong Hóa Long trì chưa hẳn mạnh hơn Diệu Kim kiếm quật, nhưng chỉ phù hợp với huyết mạch Giao long.
Trong nháy mắt lại gia tăng tốc độ cọ rửa thân thể, không lưu cho hắn cơ hội thở dốc, chỉ thân thể Giao long mới tiếp nhận nổi quá trình như thế.
Nếu cứ như vậy, Tần Tang chỉ sợ bị bức bách rời khỏi linh trì, trong ao tồn tại cổ cấm, chỉ có một cơ hội mà thôi.
Giao Long Vương canh giữ bên bờ Hóa Long trì, thấy Tần Tang không ngừng run rẩy, tay vê râu mỉm cười.
Vừa cười chưa lâu, khuôn mặt chợt cứng đờ.
Giao Long Vương nhìn Tần Tang chằm chằm, chỉ thấy thân thể hắn chấn động, tản mát yêu khí tinh thuần đến cực điểm, sau lưng lóe lên thanh quang, một đôi thanh dực xuất hiện.
Giao Long Vương suýt nữa vê đứt chùm râu, kinh nghi bất định.
Sau đó một màn càng kinh người hơn xuất hiện, một cỗ khí tức không hiểu hội tụ trên đỉnh đầu Tần Tang, một lát sau hiển hiện một hư ảnh Thanh Loan, hoạt bát linh động, thân thể thon dài, lông vũ lấp léo, hoa mỹ dị thường.
Hư ảnh vừa hiện, linh vụ dường như e ngại, nhanh chóng tránh xa.
Giao Long Vương chẳng biết Thanh Loan pháp tướng, chỉ coi rằng huyết khí của Tần Tang cực thịnh, huyễn hóa dị tượng, chuyện như thế không hiếm thấy, nhưng huyết khí của hắn sao lại huyễn hóa Thanh Loan.
Càng nhìn, càng cảm thấy không đúng.
Giao Long Vương đột nhiên biến sắc, nhớ đến một truyền thuyết trong tộc, con ngươi rung mạnh, trong lòng rất chấn kinh.
"Pháp tướng?"
Hư ảnh Thanh Loan vô cùng hư ảo, hình dáng không rõ ràng lắm, thậm chí không thể xem như hư ảnh, lại nhìn hắn, còn không thể khống chế.
Xác thực không khác pháp tướng trong truyền thuyết bao nhiêu!
Cho dù Tần Tang luyện thể thâm sâu, nhưng căn bản không thể ngưng tụ pháp tướng, huống hồ hắn rõ ràng là nhân tộc.
Giao Long Vương vô thức tiến lên nhìn kỹ, chợt thấy linh trì chấn động, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi quá sợ hãi.
Trong trì xuất hiện một vòng xoáy chẳng biết từ lúc nào, một cỗ hấp lực bắt nguồn từ Tần Tang, như động không đáy, điên cuồng thôn phệ linh dịch, mặt nước lấy tốc mà độ mắt thường có thể nhìn thấy hạ xuống.
Ngay cả linh vụ đều mỏng manh mấy phần.
Thời gian chỉ qua một lát, chợt nghe tiếng cười đầy sảng khoái, một đạo thanh quang xông ra khỏi Hóa Long trì, mà non nửa linh dịch chỉ còn lại một lớp mỏng manh.
Sau lưng Tần Tang mọc lên hai cánh, không thu pháp tướng, rơi xuống bên cạnh Giao Long Vương, chắp tay thi lễ, vui vừng nói.
"Đa tạ quý tộc, bần đạo cần lập tức bế quan, những linh vật này trước đưa cho quý tộc, đợi đạo hữu tìm đủ bảo vật, lại đưa cho bần đạo cũng không muộn."
Dứt lời, không đợi Giao Long Vương trả lời, Tần Tang không kịp chờ đợi rời khỏi tổ địa của Giao long nhất tộc, trở lại pháp chu.
Giao Long Vương trầm mặc, nhìn hộp ngọc lại không vui nửa điểm, sau cùng thở dài một tiếng, phất tay áo thu hồi.
Linh dịch trong Hóa Long trì bị hấp thu nhiều như vậy, thực lực trong tộc tất chịu ảnh hưởng, đành phải thầm trấn an bản thân, sau khi Tần Tang đứng lên điều đình, trong mấy trăm năm nhất định không phát sinh chiến sự.
Tần Tang trở về pháp chu, ngồi xếp bằng nhập định.
Không phải hắn sợ Giao tộc lật lọng, mà do hắn hấp thu quá nhiều linh dịch, nhất định phải lập tức điều tức.
Một khắc cuối cùng, hắn phúc chí tâm linh, mô phỏng theo pháp tướng, dẫn động Thanh Loan lôi lực, thu hút linh dịch trong trì, không ngờ thật sự thành công, lúc này pháp tướng đang giam cầm linh dịch.
"Không ngờ pháp tướng còn năng lực thần dị như thế, có thời gian phải tìm hiểu một phen mới được."
... …
Mấy tháng sau.
Giao Long Vương lại lên pháp chu, trình hộp ngọc lên, trong hộp đều chứa bảo vật giúp ích cho Tần Tang tu luyện, Giao long nhất tộc không bỏ nổi nhiều bảo vật như vậy, một phần lấy từ bộ tộc khác.
Nhưng lại qua tay Giao Long Vương, khó tránh lấy chút chỗ tốt.
Y cầu gặp bản tôn của Tần Tang, nhưng Tần Tang lại không rảnh gặp y, hóa thân xem xét một phen, chắp tay nói: "Để đạo hữu phí tâm, bần đạo quấy rầy nhiều ngày, không nên lưu lại lâu, cáo từ."
Dứt lời, pháp chu chấn động, bổ sóng trảm biển mà đi.
Một đường đi về phía Đông, nhanh chóng chạy đến Thiên Vu đảo.
Ngày nay Vu tộc chỉ có thể bảo trụ Thiên Vu đảo, bị yêu binh bao vây, tu sĩ Vu tộc không dám rời đảo, như bị nhốt trong lồng giam.
Lúc sắp đến Thiên Vu đảo.
Tần Tang rốt cuộc xuất quan, nội thị bản thân, trong lòng kinh dị.
Bên trong linh dịch, tồn tại một phần lực lượng không rõ, hắn vốn cảm thấy vô dụng, nhưng sau khi bức nó rời khỏi thân thể, vậy mà cỗ lực lượng kì lạ kia lại không tiêu tán, còn bị hắn luyện hóa hấp thu, ngay cả Giao tộc cũng làm không được!
Phần lớn công lao của Thanh Loan pháp tướng.
Như thế không cần chờ hấp thu toàn bộ linh dịch, hắn đã có thể xông phá tầng thứ tư hậu kỳ!
Khổ tu từng bước, quả thật không bằng vơ vét tài nguyên cả giới.
Đáng tiếc, Trấn Linh hương thượng thừa không đủ linh dược, tìm khắp hai vực chỉ thấy một loại linh dược, tập hợp đủ phối phương thật không dễ.
"Hi vọng Vu tộc có thể cho ta chút kinh hỉ."
Lặng yên tính toán khoảng cách, Tần Tang thu hồi pháp chu và hóa thân.
Chu Tước không muốn quay lại Thiên Quân giới, hắn đành phải để Thái Dương thần thụ trong tay áo.
May mà Chu Tước có thể ước thúc chân hỏa một hai, không đến nỗi để khí tức tiết ra ngoài, bị người hữu tâm phát hiện, cũng không cần hắn hao tâm tổn trí che giấu.
Hắn lặng yên đi qua phòng tuyến của yêu tộc, đi lên Thiên Vu đảo.
Bên trên Thiên Vu đảo, bố cục không khác hơn mấy trăm năm trước, Tần Tang nhất thời cảm thấy cảnh còn người mất, không lâu lắm hắn đi đến một điện các,
Một lão giả Vu tộc từ trong điện đi ra, thấy Tần Tang lấy ra tín vật, cuối người hạ bái: "Tiểu nhân tham kiến thượng sứ."
Lão giả mặc dù xuất thân từ Vu tộc, lại là mật thám của Tứ Thánh cung.
"Tìm thấy người chưa?" Tần Tang hỏi.
Lão giả gật đầu: "Hắc xà nhất mạch còn sót lại một người, đang núp trên đảo tiềm tu, mặc dù cố tình ẩn giấu sư thừa, nhưng không thể qua mắt tiểu nhân, người kia đang bị giám sát."
Tần Tang không nhiều lời, hỏi rõ địa chỉ, lách mình biến mất không thấy nữa.
Một viện lạc trong thành, thanh niên áo bào đen đang khoanh chân nhập định, chợt thấy khác thường, mở hai mắt, trước người chẳng biết xuất hiện một người từ lúc nào, cấm chế lại không phản ứng.
Thanh niên quá sợ hãi, vội vàng lấy ra một thanh trường đao, quát hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ngươi là đệ tử chân truyền của Hắc Xà lão tổ?" Tần Tang đứng chắp tay, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Thanh niên nghe vậy kịp phản ứng, đau thương cười một tiếng.
Sau khi Hắc xà lão tổ mất tích, không lâu sau Hắc Xà sơn suy sụp, ngay cả tông môn đều bị người ta chiếm.
Nhắc đến chuyện đó Tần Tang lại không thể thoát khỏi liên quan, đệ tử chân truyền của Hắc Xà lão tổ cơ hồ bị hắn giết hết, kể cả đại đệ tử.