Chương 257: Thi Độc Nhập Thể
Chương 257: Thi Độc Nhập Thể
Trừ bỏ thanh Xích Viêm Kiếm ra thì còn có một vài món thượng phẩm pháp khí của Ngô Nguyệt Thăng, Tần Tang chỉ có thể bày ra bộ mặt đau lòng ném lại vào túi Giới Tử của hắn ta, chuẩn bị tìm chỗ vứt bỏ. So với Ngô Nguyệt Thăng, Bạch Vân Sơn Nhân trông có vẻ nghèo nàn hơn, pháp khí mạnh nhất là túi Khốn Thiên đã bị hủy, còn lại một vài món pháp khí thì chỉ có cây gậy gỗ tên là Hàng Long Trượng còn tạm được, là Thượng Phẩm pháp khí có phẩm chất tốt nhất, cũng có chút tác dụng.
Bản thể của Hàng Long Trượng chắc là một đoạn Linh Mộc, đáng tiếc đã bị luyện chế thành pháp khí, trộn lẫn với những linh vật khác, phá hủy cấu kết của Linh Mộc, không thể dùng để đề thăng Ô Mộc Kiếm.
Sau khi Ô Mộc Kiếm luyện hóa thành Mộc Linh Kiếm Thai, mạnh thì mạnh đấy, nhưng mà ở một ý nghĩa nào đó, nó cũng trở nên yếu ớt rất nhiều, bất cứ thứ gì không hài hòa đều sẽ khiến cho uy lực của linh kiếm giảm đi, thậm chí có thể khiến nó tan vỡ luôn, chỉ có thể dùng Linh Mộc nguyên sơ nhất để dung nhập vào.
Ở bên trong túi Giới Tử của Bạch Vân Sơn Nhân, Tần Tang còn tìm thấy một thứ ngoài ý muốn, một nửa bộ xác hổ Yêu Linh trung kỳ!
Trước khi tiến vào hang đá, bọn họ tách ra làm hai đường, Thanh Đình sư tỷ mang theo đám người Bạch Vân Sơn Nhân đi một hướng khác, gặp được một con hắc hổ Yêu Linh kỳ, liên thủ tru sát nó, không nghĩ tới đó lại là yêu hổ Yêu Linh trung kỳ.
Khó trách lúc ấy lại dây dưa lâu như vậy.
Ngoài ra còn có vô số món đồ lung tung, cũng đều cùng thu lại hết.
Lúc này Tần Tang đã nghiên cứu cấm chế của huyền thiết môn gần xong, tế ra Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm phá giải cấm chế, dùng sức đẩy huyền thiết môn ra.
Điều không ngờ chính là, phía sau huyền thiết môn chỉ có một con đường đá, hơn nữa không giống với con đường uốn lượn khúc chiết khác, mà nó thẳng tắp nghiêng xuống phía dưới, phía trước có chỗ uốn cong, nhìn không thấy điểm cuối.
Linh lực trên con đường đá này so với bên ngoài còn nồng đậm hơn nữa, chỉ kém một bậc so với động phủ của Tần Tang.
Phải biết rằng, động phủ của hắn chỉ là một gian thạch thất không lớn mà thôi.
Không biết còn bao sâu nữa mới có thể đến vị trí trung tâm của phân đà Thiên Thi Tông, một mảnh khu vực rộng lớn đến như vậy, linh lực ở trung tâm sợ rằng sẽ càng kinh khủng hơn, tuyệt đối là một cực phẩm động phủ khó có được, thậm chí có thể có sự tồn tại của Linh Tuyền.
Sâu bên trong con đường đá, tốc độ của Tần Tang cũng không chậm, sau khi nắm giữ Thiên Thi Phù, hắn không còn quá e ngại Hoạt Thi. Trên đường có mấy chỗ uốn cong, Tần Tang tìm được một thạch thất, cũng trống không.
Cứ như vậy đi vào được một chút, bóng người của Tần Tang đột nhiên dừng lại, sắc mặt ngưng lại nhìn về phía trước, vểnh tai lắng nghe. Trong mơ hồ, phía trước có âm thanh chấn động cùng với gào thét.
Có người đang chiến đấu với Sát Thi!
Tần Tang lập tức tăng tốc độ lên, càng đi về phía trước thì âm thanh càng ngày càng rõ ràng, tiếng gào thét quả nhiên là tiếng của Sát Thi, nghe như tình hình chiến đấu đang trong lúc kịch liệt, nhưng không thể xác định có mấy người, bởi vì không có nghe được tiếng người nói chuyện.
Tiến lên một đoạn, Tần Tang lại đột nhiên dừng lại, bóng dáng hiện lên từ trong bóng tối, nhíu mày nhìn về cửa đá đang đóng chặt phía trước.
Khó trách được âm thanh vừa rồi lại mơ hồ như vậy.
Vốn định trước hết lặng lẽ xem xét thế cục, không nghĩ tới lại có cửa đá chặn đường, nghe được động tĩnh chiến đấu phát sinh ở mặt sau của cửa đá, một khi cửa đá mở ra, hắn cũng sẽ theo đó mà bại lộ.
Nhưng Tần Tang cũng không do dự bao lâu, trực tiếp thúc dục Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm phá mở cửa đá, lập tức thấy phía sau cửa đá chính là một tòa đại điện, so với lúc trước còn lớn hơn, nhưng bày biện cơ bản đều nhau.
Tần Tang nhanh chóng nhìn lướt qua đại điện, tầm mắt dừng lại trong trận chiến đấu kịch liệt của song phương. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong đó quả nhiên có một Sát Thi, hơn nữa còn là Hoạt Thi, đối diện chỉ có một người Thanh Đình sư tỷ.
Lúc này, Thanh Đình sư tỷ đang ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt ngưng trọng ngự sử một miếng Ngọc Như Ý màu xanh, Ngọc Như Ý kéo lấy ánh sáng xanh, từng luồng huyễn ảnh xông ra, bay về phía Hoạt Thi đang tấn công liên tục, càng khiến cho người ta kinh dị chính là Ngọc Như Ý vậy mà lại là một món phù bảo.
Mà ở phía sau Thanh Đình sư tỷ còn có một khối thi thể bị thi độc ăn mòn, có thể nhìn ra được là huynh đệ Liễu Thị, Liễu Giang, việc đó khiến Tần Tang vô cùng ngạc nhiên.
Tần Tang đột nhiên hiện thân, phá mở cửa đá khiến đám Thanh Đình cực kì hoảng sợ.
Thấy là Tần Tang tiến vào, sắc mặt Thanh Đình cực kỳ khẩn trương, giọng nói cực kỳ suy yếu nói:
- Tần sư đệ, Sát Thi hung tàn, ta kiên trì không được lâu nữa, ngươi mau phá giải cấm chế rời khỏi đi!
Nghe vậy, Tần Tang ngưng mắt nhìn kỹ, thấy rõ trạng thái của Thanh Đình sư tỷ, lòng trầm xuống.
Phần ngực và bụng trên pháp y của nàng đều bị nhiễm đỏ máu tươi, vừa nhìn liền biết là vô số vết thương do quỷ trảo để lại, trên người có vài vết đao chém đan xen nhau, sâu đến nỗi nhìn thấy được cả xương cốt, thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng của nàng cũng đã bị quỷ trảo gây thương tích, cả nội tạng đều hư hỏng hết.
Máu thịt chỗ bị thương mấp máy, hiển nhiên là Thanh Đình đã sử dụng đan dược chữa thương, nhưng không hề có tác dụng, bởi vì quanh miệng vết thương vẫn còn lưu lại sát khí và thi độc không thể tiêu tán, ngăn cản thương thế khôi phục, hơn nữa thi độc cứ như là con giòi trong xương vậy, không ngừng gặm nhấm ăn mòn cơ thể.