Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2580 - Chương 2580: Dẫn Xà Xuất Động

Chương 2580: Dẫn xà xuất động Chương 2580: Dẫn xà xuất động

Đạo sĩ tiếp tục nói: "Lần này đi vào Quỷ Phương quốc săn yêu, thật ra do Thúy Vi đạo hữu tự tác quyết định, những đồng liêu khác không tán đồng, bần đạo cũng cho rằng không an toàn, nhưng ta còn thiếu Thúy Vi đạo hữu một nhân tình, chỉ có thể mạo hiểm một lần. Lưu hầu chắc cũng nghĩ không ra, chúng ta dám đi vào đất phong của nó gây sự, Thúy Vi đạo hữu bố trí mồi nhử, dẫn xà xuất động, nếu có hiệu quả, tỷ lệ thành công rất lớn."

"Chỉ sợ mồi nhử bị nhìn thấu, ngược lại biến thành cạm bẫy vậy khốn chúng ta." Hắc quái nhân không lạc quan như vậy.

"Thúy Vi đạo hữu vì chuyện này mà chuẩn bị nhiều năm, kế hoạch phi thường chu toàn, chắc hẳn sẽ không ra sai lầm, một khi mồi nhử bại lộ, tăng thêm liên tiếp bố trí đằng sau, chắc chắn đảo loạn đất phong, đến mức có thể dẫn động Lưu hầu rời xa Hầu phủ, nhưng thành công hay không còn phải xem vận khí."

Đạo sĩ trình bày kế hoạch, dừng một chút lại bổ sung: "Đương nhiên, một khi phát hiện chuyện không thể làm, bần đạo sẽ khuyên Thúy Vi đạo hữu chớ mạo hiểm."

Hắc quái nhân tựa hồ bị thuyết phục, không nhiều lời nữa.

Hai người yên lặng phi độn trong rừng núi.

… …

Lúc này Hầu phủ của Lưu hầu giống như ngày thường.

Nhưng mà thân là Phủ chủ, Lưu hầu lại không ở trong phủ.

Lưu hầu hóa hình về sau, biến thành một nam tử phong thần tuấn lãng, một bộ bạch y, phong độ nhẹ nhàng.

Rất khó liên tưởng đến một đại yêu nghe tên thôi đã làm người ta biến sắc.

Rời xa Hầu phủ, đến một chỗ sơn dã, vài toà trúc đình tọa lạc trong núi, suối chảy róc rách, tùng bách san sát nhau, cảnh vật linh tú.

Lưu hầu khoanh chân ngồi trên tháp trúc, trước người có bàn trà, chén trà nhỏ bóc hơi khói lượn lờ, linh trà tản ra dị hương.

Đối diện y, một đại hán mặc kim giáp đang lười biến ngồi đó.

Đại hán kim giáp bưng chén linh trà lên, ừng ực ừng ực uống cạn.

Nhìn thấy đồng bạn như trâu gặm mẫu đơn, Lưu hầu lắc đầu liên tục: "Đây là tiên trà thế gian hiếm có, đám tiên quan của Đạo Đình chạy theo như vịt, đại ca uống như thế khác gì đốt đàn nấu hạc?"

"Cẩu tiên trà, còn không bằng linh tửu trong phủ huynh đệ!"

Đại hán kim giáp tỏ vẻ khinh thường, ném chén nhỏ lên bàn, ngồi dựa vào ghế trúc, lười nhác nói: "Huynh đệ không về Hầu phủ sao. Muốn sống tại chỗ dã ngoại hoang vu này hết đời hả?"

Lưu hầu cười trả lời: "Thời điểm chúng ta chưa có linh trí, không phải sống trong vùng hoang dã sao, chỉ mới mấy năm, đại ca đã chịu không nổi rồi?"

"Đại ca cái rắm. Ngảy cả cái bóng của địch nhân còn không thấy, vậy mà lo bóng lo gió ẩn núp bên ngoài, ngay cả Hầu phủ còn không dám về, nói ra chỉ sợ làm cho người khác cười nhạo." Đại hán kim giáp thở dài.

"Ném chút mặt mũi, còn tốt hơn bỏ mạng nhiều!"

Lưu hầu thu hồi nụ cười: "Nhiệm vụ đơn giản như vậy, hết lần này tới lần khác bên tiểu đệ lại xảy ra rủi ro, tổn thất một đại tướng thì cũng thôi đi, chỉ sợ kế hoạch sớm phải lộ. Nguyên Minh Vương không trách phạt tiểu đệ, xem như tiểu đệ vận khí tốt, nhưng khó đảm bảo nhân tộc sẽ không phái cao thủ đến đây, trong mắt bọn họ, tiểu đệ không phải kẻ cầm đầu sao."

Đại hán không khỏi giật mình, đứng dậy trầm giọng nói: "Huynh đệ đến cùng biết bao nhiêu? Đạo Đình ban đất phong quan, từ xưa đến nay chỉ thấy bọn kia trông nhà giúp cho Đạo Đình, không thấy chỗ đại dụng nào khác. Chúng ta học nhân tộc lập yêu thần, chẳng lẽ ẩn náu huyền cơ?"

Không ngờ, Lưu hầu lắc đầu nói: "Tiểu đệ cũng là nghe lệnh làm việc, không biết nhiều hơn đại ca. Bất quá, đại ca còn nhớ kỹ, hai chữ yêu thần bắt đầu lưu truyền thật lâu rồi, lần trước kế hoạch dò xét phản ứng của nhân tộc, là do Nguyên Minh Vương đích thân thúc đẩy, chắc hẳn bên trong còn mưu đồ nào đó."

Dừng lại một lát, y chỉ hướng nội địa Quỷ Phương quốc: "Đại ca có chú ý đến mấy năm qua không, không chỉ có Nguyên Minh Vương, chư vương còn lại đều mai danh ẩn tích?"

Đại hán kim giáp rơi vào trầm tư, sau đó nói: "Nghe huynh đệ nói, ta mới cảm thấy lạ, những năm qua xác thực không nghe nói vị Đại Vương kia có động tác."

"Đúng thế!"

Lưu hầu nghiêm mặt nói: "Vô luận thế nào, không thể không đề phòng! Nếu Nguyên Minh Vương đang làm đại sự, chưa hẳn rảnh tay bận tâm chuyện bên ngoài. Tiểu đệ bị tấn công, vương phủ khó mà kịp thời đến giúp, không bằng trực tiếp trốn cho an toàn."

Đại hán kim giáp chậc chậc lấy làm lạ, nói: "Nghe huynh đệ nói như vậy, đại ca càng hiếu kỳ hơn. Giả sử Đạo Đình đúng như huynh đệ suy đoán, phái người tìm đến huynh đệ, việc phong thần nhất định ẩn náu bí mật kinh thế!"

Nói đến đây, đại hán không khỏi sợ hãi than: "Đạo Đình có thể mời thiên binh, thiên tướng, chư thần. Lại một mực loay hoay phong đất quản lý phàm nhân, ta vốn khịt mũi coi thường bọn chúng. Chẳng lẽ, những thần thoại của Đạo môn đều là thật sao?"

"Chỉ cần Đạo Đình không vận động đại chân nhân, chúng ta nghĩ cách bắt một người, tra khảo một chút xem sao." Lưu hầu lặng lẽ nói.

"Chuyện đó thì khó!"

Đại hán lắc đầu: "Chúng ta và Đạo Đình giao chiến vô số năm, từng bắt giữ Động Huyền chân nhân, nhưng có hỏi ra cái gì đâu. Bí mật chân chính, chắc chỉ có đại chân nhân mới biết."

Lúc này, Lưu hầu đột nhiên biến sắc, đưa tay nắm hư không một cái, trong lòng bàn tay nhiều thêm một tiểu trùng trong suốt.

"Người của Đạo Đình tới rồi?" Đại hán kim giáp nhướng mày, ánh mắt đầy sát cơ.

"Ưng soái bị giết."

Lưu hầu lộ vẻ nghi hoặc, thực lực của Ưng soái rất mạnh, xếp hạng đầu trong đám yêu soái, Ưng soái đột tử, tổn thất không thể nói không lớn.

Nhưng nếu Đạo Đình phái thích khách tới, vì sao sớm bại lộ như vậy, còn chỉ đối phó một yêu soái nho nhỏ?

Lưu hầu trăm mối vẫn không cách giải, chẳng lẽ muốn dùng Ưng soái dẫn mình xuất hiện, vậy thì quá coi thường ta rồi.

"Bao nhiêu người?" Đại hán hỏi.

Lưu hầu chần chờ nói: "Tựa hồ chỉ có một người."

Đại hán hừ lạnh nói: "Nhất định là cạm bẫy dẫn xà xuất động, đã không có khí tức của đại chân nhân, ta muốn xem bọn chúng có năng lực nuốt huynh đệ chúng ta không! Đi."

Thân ảnh hai yêu chợt mơ hồ, biết mất không thấy bóng dáng.

… …

Lúc này.

Tần Tang ngay tại Côi Điệp sơn, bắt đầu ngắt lấy Hóa Mộng Tứ Qúy hoa.

Hắn lần lượt dò xét hai tên yêu soái, sau đó lại rời khỏi Côi Điệp sơn, tiếp tục thâm nhập sâu, tra ra địa hình chung quanh, thế lực yêu binh, suy đoán yêu hầu cần chút thời gian để chạy đến, cuối cùng định ra sách lược.

Lặng yên không một tiếng động, hắn đã bày cấm chế chung quanh các hạt giống.

Tần Tang tập trung bản thể linh hoa, bóp một cái ấn quyết, ánh mắt hơi trầm xuống, đột nhiên ấn xuống mặt đất.

Cùng lúc đó.

Hướng bắc Hầu phủ, cách Hầu phủ vẻn vẹn vài trăm dặm, Thúy Vi chân nhân đang chờ giúp đỡ đến.

Giúp đỡ sắp tới.

Lúc này, Thúy Vi nhìn thi thể một con cự ưng màu đen nằm dưới chân, sắc mặt tái xanh.

Thúy Vi ẩn thân ở đây lâu rồi, chậm rãi đợi thời cơ, tự nhận thiên y vô phùng. Bởi vì thân ở địch quốc, không dám phóng thích thần thức quá xa, chẳng biết con yêu ưng này dùng thần thông gì, đột nhiên xuất hiện ở đây, còn xông vào chỗ của mình.

Yêu ưng cực kì nhạy bén, phát giác không đúng, lập tức truyền tin cảnh báo.

Trong lúc gấp gáp, Thúy Vi chân nhân đành phải xuất thủ chém giết yêu ưng, đáng tiếc không kịp ngăn nó báo tin.

Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo thất bại!

Thúy Vi chân nhân cảm nhận được khí tức của yêu hầu, đang phi tốc tới gần mình.

Mà làm Thúy Vi kinh hãi hơn, không chỉ có một đạo khí tức!

Thời khắc này.

Hầu phủ.

Một đạo nhân lặng yên xuất hiện, đưa mắt nhìn thoáng qua hướng Bắc, khóe miệng hơi vểnh, bấm tay gảy nhẹ, một đạo kiếm quang bay ra khỏi đầu ngón tay, trực chỉ Hầu phủ.
Bình Luận (0)
Comment