Chương 2599: Thỉnh nhãn
Chương 2599: Thỉnh nhãn
Trước đình viện.
Tần Tang ngụy trang xong, đưa lên bái thiếp, chắp tay đứng trước cửa, đánh giá cảnh vật chung quanh.
Chỉ thấy rừng cây sum suê, chim hót hoa nở, là động phủ thượng giai hiếm nơi nào có được.
Nơi đây là phủ đệ của vị Tề đại sư kia.
Chốc lát sau, đạo đồng vội vàng đi tới, khom người nói: "Minh Nguyệt tiền bối, sư phụ mời ngài vào."
"Làm phiền tiểu đạo trưởng."
Vẻ mặt Tần Tang ôn hoà, nói tiếng cám ơn, đi theo đạo đồng vào phòng tiếp khách.
Đạo đồng dâng lên trà thơm, linh quả ngon: "Tiền bối đợi chút, sư phụ đang bận, xong việc sẽ tới."
Tần Tang gật đầu: "Tiểu đạo trưởng cứ tự nhiên."
Đạo đồng rời đi, Tần Tang ngồi thưởng thức trà thơm, âm thầm suy tư.
Bái phỏng vị Tề đại sư này, không phải mời đối phương luyện chế pháp bảo, mà là có hai mục đích khác.
Một là thỉnh giáo thuật luyện khí.
Từ khi chân linh của Tiêu Mộc dung nhập bản mệnh linh kiếm đến nay, hắn không dám vận dụng, một mực chờ đợi linh kiếm thai nghén ra linh tính.
Tại Phong Bạo giới, Tần Tang được chỉ điểm và xem chút điển tịch, nhưng tham khảo không được quá nhiều.
Thứ hai mời vị đại sư này, nhìn xem lai lịch của ba kiện tàn bảo kia.
Tần Tang thầm nghĩ, ba kiện tàn bảo có thể xuất từ tiên điện, phẩm giai nhất định không thấp, lấy ra hết không khỏi làm cho người ta nghi kỵ, vạn nhất dẫn phát sóng gió gì, được không thể bù mất.
Lấy thực lực của Tần Tang bây giờ, đối mặt các thế lực tại Cụ Sơn trị vẫn không dám sơ suất, bởi vì tu sĩ giới này cường đại dị thường, một người nắm trong tay cả đại quân.
Hơn nữa không ít thế lực còn thầm cấu kết Đạo Đình.
Không ngại lấy một kiện ra dò đường.
Thần thức dò vào Thiên Quân giới, ba kiện tàn bảo xuất hiện trong mắt, một kiếm, một trống, một đồ quyển.
Tần Tang coi trọng Thừa Ảnh kiếm nhất, dù sao hắn cũng coi như kiếm tu, kiếm này cũng hoàn chỉnh nhất, càng coi trọng càng phải cẩn thận.
Cái trống thì bị rách một lỗ trên mặt, thoạt nhìn chỉ cần chữa trị lỗ rách thì có thể sử dụng.
Còn đồ quyển, có họa một con sông không giới hạn, không ngừng chảy đến nay, truyền ra tiếng nước chảy róc rách, bảo vật tự có dị tượng.
Lúc lấy được bảo vật này, Tần Tang nhìn không ra manh mối gì, nhìn dị tượng con sông mà phán đoán vật này rất trân quý.
Tu vi của hắn xưa đâu bằng nay, lại nhìn bảo vật này, Tần Tang lại có tâm đắc khác, hắn hoài nghi đồ quyển bị hư hại nghiêm trọng nhất.
Đúng lúc này, Tần Tang cảm giác được có người đang đi tới phòng khách, rút thần thức ra khỏi Thiên Quân giới, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, thấy rõ người tới, không khỏi giật mình.
Người không câu nệ tiểu tiết như thế, thật không thấy nhiều!
Người đến là một bàn đạo nhân, búi tóc tán loạn, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, đạo bào trên người là một pháp bảo, tự có năng lực làm sạch, nhìn mới tinh nhưng lại có một lỗ lớn ngay chỗ sườn phải.
Thân hình tròn trịa kết hợp bộ trang phục như vậy, khiến cho người ta cảm thấy kì quái.
Tần Tang thật bất ngờ, một đạo sĩ Nguyên Anh kỳ lại có bộ dáng như vậy.
Trên thế gian không ít đan sư lấy thân thử dược, hoặc tu sĩ tu luyện tà thuật, làm cho bản thân trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bàn đạo nhân là Tề đại sư hắn muốn tìm.
Người này có tạo nghệ luyện khí thâm hậu, bên trên đấu giá hội của Cụ Sơn hội từng xuất hiện Ngụy linh bảo, do chính tay người này luyện chế.
Nhưng khi Tần Tang xem thấu tu vi của Tề đại sư, trong lòng không khỏi lo nghĩ.
"Không thể nhìn người qua bề ngoài."
Tần Tang thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn nhịn không được mà hoài nghi, người này có đúng như lời đồn không.
"Minh Nguyệt đạo trưởng?"
Tề đại sư bước nhanh vào trong phòng khách, mang theo một cơn gió nhẹ, không chút khách khí dò xét Tần Tang, nhẹ 'A!' một tiếng rồi nói:
"Còn tưởng lão gia hỏa nào dùng tên giả tìm bần đạo vui đùa, không ngờ là một đạo hữu lạ mặt."
Tần Tang thi lễ nói: "Bần đạo rất ít tới Tinh Đảo tiên hồ, sau khi đột phá ra ngoài du lịch, đang cần một kiện pháp bảo tiện tay, nghe danh đại sự mới chạy đến bái phỏng."
"Thì ra là mới đột phá!Mời ngồi."
Tề đại sư giật mình.
Lấy danh khí của Tề đại sư, không thiếu Thăng Huyền chân nhân đến đây bái phỏng, nhưng khó mà gặp được.
Nếu Tần Tang không để lộ ra khí tức Nguyên Anh hậu kỳ, Tề đại sư sẽ không thống khoái mời hắn vào như thế.
"Đạo hữu muốn luyện chế pháp bảo gì?" Tề đại sư quả nhiên một lòng luyện khí, căn bản không hỏi lai lịch của Tần Tang, hỏi thẳng vào chuyện chính.
Tần Tang cũng là luyện khí sư, thông qua một chút vấn đề thăm dò tạo nghệ luyện khí của đạo nhân, dần dần thu hồi lòng khinh thị.
Người này quả nhiên danh bất hư truyền, có khi còn đề điểm Tần Tang, để hắn hiểu ra không ít thứ.
Nói chuyện với nhau một hồi, Tề đại sư nhăn mày lại hỏi: "Đạo hữu còn chưa quyết định sao?"
Mấy vấn đề Tần Tang hỏi đều thiên mã hành không, nếu không cảm thấy những vấn đề này rất thú vị, hiện tại đã rất là không kiên nhẫn rồi.
"Cho nên mới thỉnh giáo đại sư."
Tần Tang cười cười: "Bần đạo còn ở lại Hồ Trung thành một thời gian, không vội nhất thời. Trừ cái đó ra, bần đạo có một vật, muốn thỉnh giáo đại sư."
Nói xong, Thiên Quân giới lấp lóe quang hoa, trong tay Tần Tang nhiều thêm một hộp gỗ, mở cấm chế ra.
"Bần đạo vô tình lấy được bảo vật này, nhiều năm rồi vẫn nhìn không ra nó, mời đại sư xem."
Tề đại sư nghe vậy, mới biết đây mới là mục đích thực sự của Tần Tang, không khỏi kinh ngạc, nổi lên hứng thú, ánh mắt sáng ngời nhìn hộp gỗ.
Thông qua trao đổi vừa rồi, Tề đại sư nhìn ra Tần Tang cũng biết về luyện khí.
Những vấn đề kia, chỉ vì khảo nghiệm mình, bảo vật gì đáng giá người này thận trọng như thế?
"Cớp!"
Hộp gỗ mở ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng nước chảy.
Một đồ quyển chợt bay ra khỏi hộp gỗ, lơ lửng trên không trung, hình dạng của đồ quyển cũng không bình thường, có năm cái sừng.
Đồ quyển bị nước bao phủ, nhìn như một dòng nước đang chảy xuôi, không biết đầu nguồn cũng không biết điểm cuối.
"Róc rách!"
Tiếng nước chảy quanh quẩn trong phòng.
"Đây là…"
Tề đại sư nhìn đồ quyển chằm chằm, thần sắc ngây dại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Tang, vội vàng nói: "Có thể cho bần đạo cầm xem không?"
Biết rõ quy củ, nên không hỏi lai lịch của bảo vật.
"Không sao."
Tần Tang gật đầu, không khỏi chờ mong, người này giống như nhìn ra cái gì.
Tề đại sư nâng tay phải lên, đồ quyển tự động bay tới.
Hai mắt Tần Tang sáng lên, cảm giác được người này đang thi triển bí thuật, đồ quyển bị ba động vô hình bao phủ.
Khi đồ quyển rơi xuống tay Tề đại sư, chợt có đạo đạo bạch quang từ bàn tay bắn ra, rất nhanh tạo thành một đoàn sương trắng, bao phủ đồ quyển vào trong.
Mặc kệ trong phòng còn một người lạ, Tề đại sư nhắm mắt lại, toàn bộ tâm thần chìm vào sương trắng.
Tần Tang uống trà, lẳng lặng nhìn Tề đại sư.
Chỉ thấy Tề đại sư liên tiếp đánh ra mấy đạo ấn quyết, sau đó ngồi xếp bằng bất động, sương trắng và đồ quyển thì lơ lửng trước mặt, sương mù bao phủ đồ quyển, đồ quyển thì lúc ẩn lúc hiện trong sương trắng.
Một lát sau, Tề đại sư lại biến hóa ấn quyết, đồ quyển khi thì cuốn thành họa trục, khi thì mở rộng ra.
Tần Tang dần dần nhìn ra chút manh mối, trong sương mù chứa một sức mạnh kỳ dị, Tề đại sư đang thao túng những lực lượng này rót vào đồ quyển, nhìn có chút tinh diệu.
Đáng tiếc, con sông nhìn như nhu hòa, lại làm cho Tề đại sư nhiều lần không công mà lui, vô luận biến ảo bao nhiêu ấn quyết, đều bị con sông ngăn cản, phản chấn trở về.
--- ---