Chương 2603: Lôi Đình Tả phủ
Chương 2603: Lôi Đình Tả phủ
Tạm thời không nói đến hành động của Tần Tang sẽ tạo ra sóng gió gì ở Tam Dương môn.
Tần Tang phiêu nhiên bay ra ngoài núi, chầm chậm rời đi, hồi tưởng lại quá trình thụ Lục vừa rồi.
Giám độ sư bóp vỡ kim phù, không thể hoàn thành một bước đốt Lục cuối cùng, chưa thể dâng tấu chương thần đình, chiêu cáo âm dương, cho nên thụ Lục thất bại.
Bất quá, khi thần thức và tinh huyết của hắn dung nhập kim phù trống không, liền sinh ra rất nhiều cảm ngộ.
Kết hợp trước đó hiểu rõ bí mật, Tần Tang nhận biết về Tông Đàn và Pháp Lục càng sâu hơn.
Đạo kim phù kia chỉ có thể coi như Pháp Lục trống không.
Bởi vì lúc thần thức và tinh huyết dung hợp vào trong kim phù, Tần Tang cũng không cảm ứng được cái gì đặc thù.
Những đệ tử Tam Dương môn kia, khi đóng dấu ấn bằng, đốt Lục dâng tấu chương về sau, cấm phù mới chuyển biến thành Pháp Lục chân chính.
Vậy cho thấy đốt Lục và dâng tấu chương mới là bước quan trọng nhất.
Tựa như quốc gia thế gian, quan viên muốn nâng chức của hiền nhân lên, trước tiên phải báo cho quan cao bên trên, thậm chí dâng tấu chương lên Hoàng đế, được triều đình đồng ý, hiền nhân mới nhận được chức vụ.
Pháp Lục chính là quan bằng ấn tín của triều đình, có quan bằng trong tay, mới có thể cưỡi ngựa đi nhậm chức, võ tướng thì có thể điều binh khiển tướng.
Cái gọi là triều đình, có rất nhiều thuyết pháp. Có người nói là thương thiên, đại đạo, có người nói là thần đình, thiên đình.
Thứ bọn họ lấy được không phải chức quan, mà là tư cách tu luyện tại giới này, mượn nhờ Pháp Lục, có được một chỗ cắm dùi trong phương thiên địa nghịch loạn này, được thiên thần tán thành, có thể thỉnh thần hạ thực.
Bởi thế Tần Tang cảm thấy, truyền độ sư và giám độ sư của Tam Dương môn, tựa như quan viên giám sát.
Bọn họ có quyền tiến cử, nhưng không có quyền bổ nhiệm, chỉ có thể lập đàn thượng tấu lên truyền đạt thay.
Thậm chí, ngay cả khả năng khống chế tông đàn và Pháp Lục, bọn họ đều không có.
Tại Cụ Sơn trị có rất ít pháp đàn để thụ Lục, không một tông môn nào có thể tự xây pháp đàn truyền Lục, cũng không có pháp đàn nào không phải truyền thừa từ thượng cổ.
Bởi vậy người chủ trì thụ Lục không phát hiện được tu vi của Tần Tang, tức có người có thể nhìn thấu, cũng hẳn là đối tượng đốt Lục dâng tấu chương.
Tần Tang ngẩng đầu nhìn lên, trời cao xanh thẳm xa xăm, chẳng thấy điểm cuối đâu.
Pháp Lục từ đâu đến?
Thần lại ở đâu?
Thiên ngoại hữu thiên sao?
Hắn vốn nửa tin nửa ngờ các truyền thuyết của đạo môn, nhưng sự tồn tại của Pháp Lục lại làm cho hắn không khỏi trầm tư.
Đạo Đình sẽ là cái triều đình kia sao?
Đốt Lục, dâng tấu chương, chẳng lẽ trực tiếp truyền đến Đạo Đình?
Giả sử cuối cùng vẫn bị Đạo Đình để mắt tới, vậy những chuyện hắn làm trong những năm qua, quá buồn cười rồi.
Bất quá, Tần Tang cảm thấy khả năng đó không lớn, dung nhập vào trong Pháp Lục trống không, chỉ là một sợi thần thức cùng một giọt tinh huyết, sẽ không dễ bị nhìn thấu tu vi như vậy.
Nếu Đạo Đình có thể khống chế Tông Đàn của các phái, hoàn toàn có thể quyết định cho ai thụ Lục, không cho ai thụ Lục, tu sĩ Cụ Sơn trị sẽ trốn không thoát bàn tay của đạo môn, căn bản không cần ban bố pháp triệu, dùng công đức để trấn an bọn họ.
Còn một điểm rất quan trọng, Tần Tang một mực suy nghĩ, sự tồn tại của Pháp Lục có ý vị như thế nào.
Thiên địa nghịch loạn, Lục Thiên Cố khí hoành hành, ngay cả tu sĩ Hóa Thần đều thúc thủ vô sách, thậm chí suýt nữa chôn vùi con đường tu luyện, chẳng lẽ đại đạo quy tắc của giới này vốn như thế?
Như vậy, Pháp Lục có thể giúp cho tu sĩ tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, trình độ nào đó mà nói, gần như có năng lực cải thiên hoán địa, dạng cường giả gì mới có vĩ lực bực này?
Tần Tang cho rằng, tác dụng của Pháp Lục có khả năng chỉ là câu thông loại vĩ lực này, che chở tu sĩ, còn chuyện ngọn nguồn của vĩ lực từ đâu, không phải hắn hiện tại có thể ước đoán.
Giả sử Đạo Đình có được loại vĩ lực này, đoán chừng đã sớm diệt Quỷ Phương quốc rồi.
Có lẽ bên trên thương thiên, thật sự có thiên đình và thần minh!
Tần Tang không khỏi lắc đầu, thu tầm mắt lại.
Vô luận thế nào, nếu muốn tiếp tục tu hành, hắn chỉ còn cách nhập gia tùy tục, nhất định phải lấy được Pháp Lục, suy nghĩ nhiều vô ích, tiếp tục dựa theo kế hoạch đi làm là được.
Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh.
Lần thăm dò này qua đi, Tần Tang có lòng tin sẽ không bị lộ khi thụ Lục, mục tiêu tiếp theo là Cao Thượng Thần Tiêu Lục!
… …
Quang hoa thoáng hiện.
Tần Tang xuất hiện trên Na Di trận, còn chưa đứng vững, liền bị mấy tu sĩ thân mang giáp trụ bao vây.
Hắn không ngạc nhiên chút nào, lấy ra một phương ấn có khắc lôi văn đưa cho thủ lĩnh của đám người, sau đó thì được cho qua.
Trên đường phố, bóng người thưa thớt, mức độ phồn hoa kém xa mấy tòa tiên thành Tần Tang từng đi qua.
Hắn tùy ý nhìn mấy lần liền mất hứng thú, nhanh chóng bước đi, không lâu lắm đi tới trước một phủ đệ lộng lẫy, khi được mời hắn liền đi vào trong phủ, gặp một đạo nhân khí vũ hiên ngang.
"Đạo hữu là Minh Nguyệt chân nhân?"
Đạo nhân mày kiếm mắt sáng, nhất là đôi mắt, chỗ sâu trong con ngươi ẩn chứa hai tia chớp, nhìn về phía Tần Tang, hai mắt sáng ngời khiếp người.
"Đúng vậy, đạo hữu chắc là Trương chân nhân." Tần Tang chắp tay, trình phương ấn lên.
Người đối diện này là chân nhân của Lôi Đình Tả phủ, mà tòa tiên thành này cũng là sản nghiệp của Lôi Đình Tả phủ.
Chỉ còn nữa năm Lôi Đình Tả phủ sẽ lập đàn truyền Lục, mà Lôi Đình Hữu phủ thì còn hai năm nữa, thế là Tần Tang tìm Lôi Đình Tả phủ trước.
Hắn vẫn lấy danh nghĩa mưu cầu Pháp Lục cho đệ tử, tiếp xúc Lôi Đình Tả phủ, đi vào thành này.
"Đạo hữu vì đệ tử mà buôn ba, làm bần đạo cảm động lây, chỉ là lần này cần lẻn vào yêu quốc, nguy hiểm trùng điệp, đạo hữu nên suy nghĩ cho kỹ, nếu đệ tử của đạo hữu có thiên phú tuyệt hảo, vậy không cần mạo hiểm."
Trương chân nhân ôn hòa nói.
Mỗi lần Lôi Đình Tả phủ truyền Lục, sẽ chừa lại một phần danh ngạch cho tu sĩ bên ngoài tông môn, nhưng dùng linh thạch không thể mua được.
Muốn thụ Cao Thượng Thần Tiêu Lục, chỉ có hai cách.
Một là người thụ Lục và đệ tử Lôi Đình Tả phủ cùng tham gia khảo thí thiên phú, thiên tư tốt có thể lấy được tư cách thụ Lục.
Hai là sư trưởng của người thụ Lục, làm một chuyện cho Lôi Đình Tả phủ, nghe nói rất khó hoàn thành, vô cùng nguy hiểm.
Đương nhiên, tính nguy hiểm cao hay thấp còn phải xem thực lực của người đi làm.
Tần Tang cân nhắc hồi lâu, thụ nhị giai Lưu Kim Hỏa Lục, quy củ khẳng định nghiêm ngặt hơn sơ giai Lục, thời điểm chuẩn bị đi Lôi Đình Hữu phủ thăng Lục, lại nhờ Tề đại sư ra mặt, lần này hắn phải tự thân xuất mã.
"Đa tạ hảo ý của Trương chân nhân, bần đạo đã suy nghĩ kỹ càng."
Tần Tang lắc đầu nói.
Hắn không rõ ràng Lôi Đình Tả phủ khảo thí thiên tư bằng cách nào, nếu hiện ra thiên phú thật tốt, làm cho người khác chú ý, có thể dẫn phát biến số vô định, không bằng đi thêm một chuyến.
Thấy hắn đã quyết, Trương chân nhân không nhiều lời nữa, lật bàn tay một cái, lấy ra một ngọc giản.
Tần Tang tiếp nhận, bên trong ngọc giản vẽ một địa đồ khá chi tiết, đánh dấu vài địa điểm màu đỏ, nhìn rất nổi bật.
"Chúng ta gọi nó là Lôi Ưng yêu quốc, quốc chủ là một con Kim Sí Lôi Ưng, những chỗ đánh dấu trên bản đồ là đất phong của con cháu dòng chính, lần này cần đạo hữu lấy bản nguyên tinh huyết của Lôi Ưng Hoàng tộc về."
Trương chân nhân giải thích.
Tần Tang ghi nhớ địa đồ, trầm ngâm hỏi: "Bắt buộc là hoàng tộc cấp bậc yêu soái sao?"
*Chú thích:
- Thiên ngoại hữu thiên: Là nói về một thế giới vô cùng vô tận, trên thế giới này còn có thế giới khác.