Chương 2619: Mộc nhân
Chương 2619: Mộc nhân
'Vù vù ······ '
Cơm gió lạnh lẽo thổi qua hoang dã.
Đầu tiên là một đạo kiếm quang màu bạc trắng từ trên cao lướt qua, chỉ chốc lát sau lại bay tới một đạo thanh quang.
Hai vệt độn quang bay qua, cỏ cây hai bên chập chờn, hai đạo nhân ảnh chợt lóe lên.
Bốn người do Chấp Kiếm chân nhân đi phía trước dẫn đường, giữ khoảng cách nhất định với nhau, để tránh đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, trở tay không kịp.
Trên thực tế, bọn hắn tiến vào Nghiệt Nguyên chỉ mới ba ngày mà thôi , bình thường không gặp phải hung thú cấp Hóa Thần, cử động lần này chỉ là cẩn thận theo thói quen.
Hung thú cường đại cơ bản chỉ qua lại ở chỗ sâu Nghiệt Nguyên, rất ít xuất hiện ở biên giới, xâm nhập Cụ Sơn Trị càng hiếm thấy
Giả sử hung thú cấp Hóa Thần ẩn hiện tại phụ cận, mạnh như Đạo môn cũng cảm thấy đau đầu.
Trung Mậu Trị, Bạch Thạch Trị và Cụ Sơn Trị mặc dù tương liên, vẫn có mảng lớn biên giới giáp với Nghiệt Hải, Nghiệt Nguyên, thường vẫn bị hung thú xâm nhập.
Theo Tần Tang biết, thần núi, thần sông quản lý dưới tay Đạo Đình, tu vi cao nhất chỉ là Hóa Hình kỳ.
Trừ phi Đạo Đình phải Tiên quan tứ phẩm trở lên đi thủ một bên, nếu không cảnh nội sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
"Ầm!"
Tần Tang đặt đơn chưởng tại mi tâm một con vượn yêu, nó vô thanh vô tức uể oải ngã xuống đất.
Thân ảnh hắn không dừng lại chút nào, bay qua, ánh mắt như điện, tuần sát phụ cận.
Một đường đi tới, hung thú tuy nhiều, cơ hội hắn xuất thủ rất ít.
Hung thú cũng không phải là hoàn toàn không có lý trí, mà theo tu vi tinh tiến, thời gian trôi qua, dần dần bị Lục thiên cố khí xâm nhập, cho đến khi mê thất.
Hung thú đê giai càng hung dữ hơn yêu thú mấy phần, tàn nhẫn thị sát.
Dù cho hung thú chân chính, vẫn theo bản năng xu cát tị hung, cảm giác được khí tức bọn Tần Tang thả ra, nhao nhao chạy tan tác như chim muông.
Tu sĩ tiến vào Nghiệt Nguyên, không có khả năng trong thời gian ngắn mê thất trong đó.
Dù ở chỗ sâu Nghiệt Nguyên vài chục năm, cũng sẽ không đánh mất lý trí.
Chỉ khi nào vượt qua giới hạn Lục Đàn, Lục thiên cố khí bám rễ trong nguyên thần, lúc đó mới khó khu trừ. Loại biến hóa này thay đổi một cách vô tri vô giác, tu sĩ có lẽ tạm thời cảm giác không được mảy may dị dạng, tu hành không ngại, nhưng sẽ trở thành tai hoạ ngầm.
Theo đạo hạnh càng cao, cuối cùng sẽ bộc phát, hối hận không kịp.
Do đó tu sĩ tiến vào Nghiệt Nguyên hoặc là sớm quy hoạch tốt, hoặc là chuẩn bị đủ linh đan.
Thoạt đầu bốn người vẫn thỉnh thoảng truyền âm trao đổi, về sau chính là khô khan đi đường.
Bay liên tiếp hơn tháng, bốn người gần như không dừng lại, càng vào sâu Nghiệt Nguyên, cảnh sắc chung quanh càng cuồng dã.
"Phía trước có ngọn núi, đi tiếp có thể sẽ gặp hung thú có tu vi tương đương với chúng ta, phụ cận coi như yên tĩnh, ở chỗ này điều tức một hồi đi."
Chấp Kiếm chân nhân truyền âm tới, đột nhiên gia tốc, đám người nhao nhao đuổi theo, không lâu đã đến trước ngọn núi kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đỉnh núi, đáy mắt Tần Tang hiện lên vẻ kinh ngạc, bọn Chấp Kiếm chân nhân lại không cảm thấy kinh ngạc, thả người rơi xuống đỉnh núi, tự mình tìm tảng đá khoanh chân ngồi xuống.
Tần Tang đuổi tới sau cùng, rơi vào một khối hắc thạch bên cạnh đám người.
Khối hắc thạch dưới người hắn vuông vức, góc cạnh rõ ràng. Tần Tang tản ra thần thức, phát hiện phụ cận có không ít hắc thạch này, bất quá tuyệt đại đa số hư hao nghiêm trọng, tản mát tứ phía trên sườn núi.
Những hắc thạch này không có khả năng tự nhiên sinh ra, rõ ràng do nhân tạo.
Quan sát vết tích đỉnh núi, Tần Tang lại có phát hiện mới: "Nơi này ····· tựa như là di tích miếu thờ một tòa đạo quán ····"
Cái này làm cho Tần Tang có chút kinh ngạc, nơi đây cũng không phải gần Cụ Sơn Trị, bốn tu sĩ Hóa Thần bay liên tục một tháng, do lo lắng nhiều thứ nên không dốc hết toàn lực.
Tu sĩ Nguyên Anh chắc không dám ở nơi đây lâu, người nào lại kiến tạo đạo quán ở chỗ thế này?
Mà Tần Tang chú ý thấy di tích này rất cổ lão, là một ngôi miếu cổ, vết tích cho thấy bị vứt bỏ sau khi bị hung thú chiếm cứ, chẳng biết tại sao, lại vứt bỏ sào huyệt.
"Chẳng lẽ, Nghiệt Nguyên trước kia có tu sĩ?"
Tâm niệm hắn chớp động, thậm chí hoài nghi nơi này giống như Cụ Sơn Trị, vốn thuộc phạm vi thế lực Đạo Đình.
Có suy đoán này, Tần Tang không khỏi sinh ra nhiều liên tưởng.
Đã có đạo quán, chứng tỏ nơi này đã từng là nơi thích hợp tu sĩ tu hành, tại sao biến thành Nghiệt Nguyên?
Lúc này, Chấp Kiếm chân nhân dời mắt đến, nói: "Thanh Phong đạo hữu, về sau nhớ chú ý cũng cố tâm thần."
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, bần đạo hiểu được lợi hại."
Tần Tang hơi chắp tay, thu hồi tạp niệm, khoanh chân ngồi xuống.
Có Ngọc Phật che chở, hắn không cần lo lắng, vẫn phải giả giả vờ giả vịt, tiến vào chỗ sâu Nghiệt Nguyên ngẫu nhiên phục dụng một viên linh đan.
Điều tức xong, đám người tiếp tục đi đường.
Không ngờ, bọn hắn rời núi này không bao lâu, liền gặp một con hung thú cấp Hóa Thần đầu tiên.
"Rống!"
Tiếng rống từ phía trước truyền đến, có lẽ do cách nhau quá xa, có vẻ hơi ngột ngạt.
Nhưng trong tiếng rống ẩn chứa ba động cường đại, làm cho trong lòng bốn người nổi lên báo động, lập tức dừng lại.
Đang vào buổi tối.
Ánh trăng như nước.
Chỉ thấy núi phương bắc là một mảnh lờ mờ, không trung tựa hồ có mảng lớn mây đen, gió giục mây vần, đang chậm rãi đè xuống vị trí bọn hắn.
U Hoàng chân nhân gảy nhẹ ngón tay, đầu ngón tay bay ra một đạo lục mang, giữa không trung hóa thành một đạo phù ảnh, lóe lên chui xuống một gốc cổ thụ trên mặt đất.
Cây cổ thụ kia trong nháy mắt khô héo, tiếp theo từ cây gỗ khô nhảy ra một mộc nhân thân hình hư ảo, gần như cảm giác không thấy khí tức mộc nhân, hoặc là nói khí tức nó đã dung nhập vào sơn lâm.
Mộc nhân hướng về phía U Hoàng chân nhân, sau đó chui vào mặt đất, không thấy tăm hơi.
Tần Tang chú ý tới động tác của U Hoàng chân nhân, không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Trước đó gặp phải hung thú, cơ bản đều bị hắn và Cô Vân chân nhân tiện tay xử lý, U Hoàng chân nhân ít có cơ hội xuất thủ.
Lúc này nàng thi triển chính là một đạo thần phù, nhưng không hiển lộ Lục Đàn.
"Đạo thần phù này là một trong bản mệnh chân phù của U Hoàng chân nhân, am hiểu dò xét, lát nữa sẽ có kết quả ····. ."
Chấp Kiếm chân nhân truyền âm giải thích.
Gánh chịu Pháp Lục, thần phù mới có thể được xưng là bản mệnh Chân Phù, U Hoàng chân nhân đã thụ Pháp Lục tam giai, nên có có ba đạo bản mệnh Chân Phù.
Tần Tang hơi trầm ngâm, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Trong mắt đối phương, hắn là một tán tu may mắn đột phá, kiến thức thiển cận mới là bình thường.
Chấp Kiếm chân nhân giải thích: "Chờ sau khi đạo hữu thụ Pháp Lục tam giai sẽ biết, đến Động Huyền pháp vị, Lục Đàn dần dần vững chắc, chỉ cần đã nắm giữ phù chú, dù cho thi triển bản mệnh Chân Phù cũng không cần triệu hoán Lục Đàn. Nhưng nếu như không tìm hiểu thấu đáo, nhất định phải gọi ra Lục Đàn, mượn nhờ lực lượng Lục Đàn. Đương nhiên đây chỉ là đối với Kim Ấn Đàn mà thôi ..."
Nghe vậy, Tần Tang âm thầm gật đầu, khó trách trước đó không thấy Chấp Kiếm chân nhân triệu hoán Lục Đàn.
Kim Ấn Đàn có một ưu thế hơn Binh Mã đàn, chính là không cần phải bài binh bố trận từ trước, niệm động tức chú phát.
"Bất quá, " Chấp Kiếm chân nhân bỗng nhiên đổi giọng: "Nghe nói tu Binh Mã đàn đến thâm sâu, cũng có thể tránh khỏi bước triệu hoán binh mã này, trực tiếp câu thông binh mã trong Đàn, lập tức thành trận."