Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2624 - Chương 2624: Sao Có Thể Là Hắn!

Chương 2624: Sao có thể là hắn! Chương 2624: Sao có thể là hắn!

Cụ Sơn Trị đàn rất nguy hiểm, lúc hôn mê chỉ cần một điểm nguy cơ đủ để đơn giản nghiền nát gã.

Bị quăng ra khỏi Trị Đàn, không thể không nói may mắn lớn lao.

Nghĩ đến đây, hắc phu quái nhân nhẹ thở dài: "Ta còn nhớ rõ chút ít hình tượng kỳ quái, nếu tìm được chỗ kia, chắc sẽ nhớ lại."

Chỉ cần tìm được địa phương trong trí nhớ, liền có hi vọng tìm tới cánh cửa thông hai giới.

Không chỉ gã muốn rời khỏi, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử cũng cảm thấy rất hứng thú.

"Bần đạo phát ra nhiều thư, đáng tiếc không tìm thấy đồng bạn của Mạc đạo hữu. Tình trạng của nàng xem ra tốt hơn đạo hữu, có lẽ không hôn mê, tự mình đi ra Cụ Sơn Trị đàn… Chúng ta không cần nóng lòng cầu thành, lần này chuyện dò xét Quỷ Phương quốc quan trọng hơn, khi nào nhàn hạ thì tìm đường thăm dò Trị Đàn, ngày sau chuẩn bị đầy đủ, lại toàn lực thăm dò. Nếu có thể nhất tiễn hạ song điêu thì tốt."

Đang nói, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử đột nhiên ngừng lại, kêu nhẹ: "Có người tới."

Cảnh vật trên kính nhanh chóng thay đổi, hiện lên một sơn cốc nào đó.

Trong sơn cốc đầy thực vật to lớn, tươi tốt vô cùng, chỉ là không thấy một bóng người.

Thấy vậy, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử khen khợi: "Pháp bảo không tệ! Cũng đúng dịp, tường vân rộng lớn như vậy, lại đi vào khu vực gần chúng ta. Nếu xa hơn chút, bần đạo không thể phát hiện."

Nói xong, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử nhấc tay điểm chiếc kính một chỉ, trên mặt kính nổi lên từng cơn gợn sóng, tiếp theo hiện ra bốn bóng người mơ hồ.

Bốn người đang ẩn thân trong, chiêm ngưỡng kỳ cảnh tường vân.

Bọn hắn đứng chỗ đó, tựa hồ đang thương nghị cái gì.

"Bốn người, đủ làm phiền Quỷ Phương quốc rồi."

Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử hài lòng gật đầu.

Bên trong Cụ Sơn Trị đàn có bảo vật thượng cổ còn sót lại sau đại chiến, người có vận khí nghịch thiên, từng lấy được đại truyền thừa của tiền bối thượng cổ lưu lại trước khi chết.

Đạo Đình và yêu tộc thăm dò nhiều năm, còn rất ít bảo vật, dù cho có cá lọt lưới, cũng ở trong những nơi cực kì nguy hiểm, người bình thường không cách nào lấy được.

Lần lượt không công mà lui.

Cho tới bây giờ, tu sĩ tiến vào Cụ Sơn Trị đàn ít ỏi không còn bao nhiêu.

Lúc này xuất hiện bốn Động Huyền chân nhân, nhất định là nhận pháp triệu của đạo môn, dò đường cho bọn họ.

Đùng thần phù nhìn trộm, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử cũng lo lắng bị bọn hắn phát hiện, không thôi động thần phù đến cực hạn, nhưng đủ để nhìn ra thân ảnh của U Hoàng chân nhân trong bốn người.

Ba người khác đồng hành, chắc hẳn thực lực không kém hơn U Hoàng chân nhân.

Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử phất tay xóa bỏ kim kính, lại liên tiếp đánh ra mấy đạo linh phù, chuẩn bị làm theo kế hoạch, không chú ý tới hắc phu quái nhân xảy ra biến hóa.

Khi nhìn thấy bốn người trong kính, ánh mắt hắc phu quái nhân đột nhiên ngưng kết, nhìn chăm chú một người.

Người này đứng trước ba người, là người mở đường, lúc những người khác thương nghị hắn không nói một lời, bàn tay lúc nắm lúc thả, đang suy tư điều gì.

Lúc này, người kia tựa hồ cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cũng ngay lúc đó, Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử thu hồi Tiêu Thiên cảnh phù.

Mặt kính tiêu tán, khuôn mặt kia một mực chiếu sáng trong lòng hắc phu quái nhân, trong ánh mắt gã đầy vẻ kinh nghi.

"Sao có thể là hắn! Trùng hợp? Hay là…"

"Chẳng lẽ hắn là người phi thăng độ kiếp lúc trước?"

Trong lòng Hắc phu quái nhân nổi lên sóng to gió lớn, nét mặt lại không biến hóa chút nào.

Nhìn Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử bận rộn thi pháp, hắc phu quái nhân trầm mặc không nói, lẳng lặng đứng hầu một bên.

... …

Trong sơn cốc rộng lớn.

Bốn người Tần Tang đi qua nhiều đợt thú triều, tiến vào sơn mạch gần mục tiêu, sau đó ẩn thân trong sơn cốc không người.

"Chính là chỗ này." U Hoàng chân nhân chỉ tường vân, mặt lộ vẻ nhớ lại: "Năm đó ta mới đột phá Động Huyền cảnh, kết bạn với mấy vị đạo hữu, hiếu kì thăm dò vào chỗ sâu, nhìn thấy cảnh tượng rung động nhân tâm."

"Sao chưa từng nghe đạo hữu nhắc qua." Cô Vân chân nhân ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi tiến sâu vào tường vân rồi sao? Bần đạo chỉ đi lòng vòng bên ngoài, tay không mà về, đạo hữu lấy được di bảo của cổ tu sĩ không?"

U Hoàng chân nhân lắc đầu, cười nhạo: "Nào có di bảo cái gì, Đạo Đình và Quỷ Phương quốc đều động vô số cao nhân, chẳng lẽ đến phiên chúng ta sao? Chúng ta đến chỉ để kiến thức, khích lệ lòng cầu đạo."

"Nói cũng đúng." Cô Vân chân nhân quay đầu nhìn Chấp Kiếm chân nhân: "Những yêu hầu kia có tiến vào chỗ sâu không? Vạn nhất gặp phải, rất khó cam đoan an toàn."

Chấp Kiếm chân nhân một mực quan sát tường vân.

Vân khí biến ảo khó lường.

Y quan sát một hồi, mới nói: "Hiện tại vân khí chưa định, không phải thời cơ tiến vào tốt nhất, chờ vân khí ổn định, trừ phía bắc ba phía còn lại sẽ xuất hiện chút loạn tượng đường vân, mỗi lần vị trí của đường vân sẽ khác nhau, nhưng đều chỉ đến cùng một nơi, chỗ đó xem như giới hạn trong ngoài, phạm vi rất rộng. Yêu tu thường hoạt động ở chỗ đó, chúng ta tìm kiếm chung quanh trước, nếu gặp yêu ma lạc đàn thì động thủ. Còn không thấy thì làm theo kế hoạch ban đầu."

U Hoàng chân nhân gật đầu đồng ý: "Chỗ sâu không phải khắp nơi đều có nguy hiểm trí mạng, mà là đi sâu vào dần dần hỗn loạn, khi cảm giác được nguy hiểm thì dừng lại, chờ yêu ma trở về, chúng ta bất ngờ phục kích."

Mấy người thương nghị, ngươi một lời ta một câu.

Tần Tang rất ít lên tiếng, nhất tâm nhị dụng, vừa nghe ba người trao đổi, vừa lĩnh hội Thất Sư Phật Ấn.

Một đường đi đến đây, hắn không ngừng thi triển hai ấn, dần dần hiểu ra chút huyền diệu.

Ngay lúc này, Tần Tang chợt ngẩng đầu, cảm thấy hào quang càng thêm chói mắt, chỗ sâu trong tường vân truyền ra ba động mãnh liệt.

"Tường vân sắp chấn động, chúng ta thừa cơ tiến vào tường vân, tìm kiếm đường vân." Chấp Kiếm chân nhân trầm giọng nói.

Đám người gật đầu.

Bọn hắn cách tường vân trong vòng hơn mười dặm, đối tu tiên giả mà nói, một ít khoảng cách như thế không đáng nhắc tới, nhưng không ai biết, yêu ma có trạm gác gần đây không.

Mượn ba động yểm hộ, quấy nhiễu người nhìn trộm.

"Ầm!"

Hải vân sinh sóng nước, cuồn cuộn đánh tới bốn phương tám hướng, nhưng không khuếch trương quá xa, phảng phất gặp phải bức tường vô hình ngăn lại, bắt đầu co vào.

Thời điểm vân khí biến hóa, hào quang chói mắt vô cùng, thường nhân nhìn một chút sẽ mù!

Bốn người tựa như đứng trước thái dương, chiếu sáng ngàn dặm!

Chấp Kiếm chân nhân và U Hoàng chân nhân tế lên bảo vật ẩn nấp, bao lại bốn người, Tần Tang và Cô Vân chân nhân thì thu liễm khí huyết.

Bốn người xông ra khỏi sơn cốc, lao nhanh trong khu rừng, trong nháy mắt đi qua bình nguyên, tiến vào tường vân.

Bên trong tường vân, hào quang hừng hực hơn nữa, đám người vận chuyển linh lực bảo hộ hai mắt, tầm mắt chật hẹp nhìn không được xa.

Tần Tang lệnh cho Thiên Mục Điệp cảnh giới, không phát hiện vết tích của người khác.

"Không biết tường vân trùng hợp rung chuyển, hay do yêu ma làm ra, chúng ta đợi thêm chút, chờ đường vân xuất hiện thì hành động." Chấp Kiếm chân nhân truyền âm.

Ba người yên lặng gật đầu, theo sau Chấp Kiếm chân nhân đi sâu vào tường vân, ngừng lại nhiều lần, quan sát động tĩnh.

Không lâu lắm, chấn động bình phục, hào quang thu lại, chờ thêm chốc lát, vừa lúc có một đường vân xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Bình Luận (0)
Comment