Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2631 - Chương 2631: Hỗn Loạn

Chương 2631: Hỗn loạn Chương 2631: Hỗn loạn

Kim quang như giang hà vỡ đê, cuồn cuộn không ngừng, khó mà ngăn cản.

Rất rõ ràng, kim quang bộc phát nhất định liên quan đến những yêu hầu kia.

Bọn hắn truy kích đến đây, tốc độ không chậm, cách chỗ kim quang bộc phát không quá xa.

Khi bọn hắn phát hiện dị thường, tường vân ở phía trước đã bị nhuộm thành màu vàng nhạt, cấp tốc lan tràn tới.

Khoác lên người một tầng kim quang, Tần Tang chẳng cảm thấy mình không khoẻ.

Trong cảm giác của mọi người, kim quang không thể hiện ra lực phá hoại lớn, thanh thế chỉ thật lớn mà thôi.

Nhưng đám người nhanh chóng ý thức được vấn đề, kim quang trùng kích đến huyễn cảnh, nhất là những dị tượng do thần thông của các vị đại năng thời thượng cổ biến thành, vậy mà đều xuất hiện dấu hiệu bất ổn.

"Xoạt!"

Biên giới kim quang bộc phát lam quang nồng đậm.

Chính là chỗ quang hải màu lam mà U Hoàng chân nhân nhắc tới, chẳng biết sao lại nổi lên sóng lớn, lam quang dâng trào ra phía ngoài, đẩy kim quang lui trở về, hai màu lam kim giao hội, tạo thành kỳ cảnh mới.

Trôi qua vô số năm, những huyễn cảnh này kiềm chế lẫn nhau, tường vân đứng vị trí hoà hoãn xung đột và liên kết vô số huyễn cảnh, tạo thành bố cục ổn định, mạnh như tu sĩ Hóa Thần, còn phải vạn lần cẩn thận khi đi qua các huyễn cảnh, tùy cơ ứng biến.

Bọn hắn toàn lực xuất thủ, chỉ sợ rất khó rung chuyển những huyễn cảnh này.

Như khu vực mưa rơi do thần thông Rải Đậu Thành Binh biến thành, mấy người Tần Tang chỉ có thể không ngừng chém giết tượng đất, không thể tìm ra căn nguyên, chứ đừng nói phá giải thần thông.

Mà lại lúc này, kim quang tựa hồ làm căn cơ khu không gian này dao động.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Phía trước không ngừng bộc phát từng đoàn hào quang chói mắt, nhìn như pháo hoa mỹ lệ.

Những hào quang màu sắc khác nhau, mang theo ba động lực lượng kỳ dị, hoặc nhu hoặc cương, hoặc dữ dằn như lửa, hoặc ấm áp như gió, đánh thẳng ra bốn phía, dẫn phát hỗn loạn lớn hơn.

Hỗn loạn khuếch tán ra phía ngoài bằng tốc độ kinh người.

Trong nháy mắt đã tới gần bọn họ.

"Không tốt!"

Trương chân nhân sợ hãi kêu lên, trong lòng mọi người đều giống như vậy.

Chấp Kiếm chân nhân và Trương chân nhân đứng trên bệ đá, còn bốn người Tần Tang thì đứng trên vân kính.

Vân kính rất hẹp, miễn cưỡng đủ không gian cho bốn người thi phù.

Bệ đá ở bên trái bốn người Tần Tang, mà phía bên phải thì có hai huyễn cảnh đang dán chặt lấy nhau.

Một mảnh màu đỏ đầy những sợi tơ tinh tế, như mây khí nhàn nhạt, nhìn không kỹ sẽ tưởng lầm là tường vân.

Bên cạnh sợi tơ là một vết nứt không gian, như có một con hung thú đang ẩn thân trong vết nứt, chỉ để lộ ra cái miệng lớn như chậu máu, không ngừng nuốt sợi tơ.

Thôn phệ không ngớt, mà sợi tơ lại vô cùng vô tận.

Phía trước có nhiều huyễn cảnh tương tự, một số rõ ràng là thần thông biến thành, một số khác thì không rõ nội tình, một khi những huyễn cảnh này bộc phát, bọn hắn đứng giữa, hạ tràng khó liệu.

"Mau lui lại!"

Cô Vân chân nhân hét lớn.

Bốn người dẫn đầu bay ngược lại.

Trương chân nhân và Chấp Kiếm chân nhân vội vàng dừng tay, linh trận không cách nào hoàn thành trước khi kim quang cuốn đến.

Lúc này không phải thời điểm bày trận, hai người đều biết nên lựa chọn thế nào, không chút do dự từ bỏ trận bàn, lách mình phóng đi, rời khỏi bệ đá.

Không ngờ thân ảnh hai người vừa động, bệ đá chợt run rẩy dữ dội, xảy ra dị biến.

Bệ đá vốn bóng loáng như mặt kính, đột nhiên hiện lên một đám đường vân, lít nha lít nhít đầy trên bệ đá, nhìn như một phù đồ vô cùng phức tạp.

Sáu người đều am hiểu phù đạo, bay ngược đồng thời nhìn phù đồ chằm chằm, bản năng của phù tu bị kích phát, khiến cho đầu óc đám người loạn chuyển.

Nhưng bệ đá không cho bọn hắn thời gian để tiếp tục tham ngộ, phù đồ vừa hiện, một luồng ba động cường hoành lập tức từ trong bệ đá dâng lên.

Trương chân nhân và Chấp Kiếm chân nhân còn chưa kịp rút lui, đứng mũi chịu sào, trong lúc gấp gáp chỉ kịp tế ra bảo vật hộ thân.

Một tiếng vang to lớn truyền ra, lực đạo đáng sợ từ bên dưới hung hăng vọt tới bọn hắn.

Sau một khắc, hai người Tần Tang hoảng sợ nhìn hai vị chân nhân bị lực đạo đánh bay đi, mà nhìn hai vị chân nhân biểu hiện, lại chỉ miễn cưỡng bảo vệ bản thân, vô lực chống đỡ cỗ lực đạo kia.

Hai vị chân nhân cách bốn người Tần Tang càng lúc càng xa, lần lượt bay vào trong kim quang, thậm chí không kịp bàn giao một câu.

Mà bệ đá còn đang tiếp tục phóng thích lực đạo, làm cho huyễn cảnh chung quanh đại loạn.

Lực đạo xông vào mảnh sợi tơ màu đỏ dáng sợi, khiến cho nó bị lõm xuống một khối lớn, lập tức dẫn tới phản kích, đạo đạo sợi tơ bắn ra bốn phương tám hướng, nếu có người đứng gần, sẽ bị vạn tơ xuyên thân.

Cảnh tượng tương tự liên tiếp xuất hiện, kim quang liên tiếp dẫn phát dị biến, tốc độ lan tràn quá nhanh, hai người Tần Tang cũng không thể chạy thoát.

"Ầm!"

Tần Tang cảm thấy lòng ngực buồn bực, bị lực đạo trên bệ đá quét trúng, bay ngược về sau.

Hắn đã sớm thi triển Thiên Trụ Ấn, cho nên không bị thương.

Trong lúc bay ngược, Tần Tang nhìn thoáng qua hai bên đang xảy ra dị biến, Thiên Mục Điệp cũng cảnh báo hắn.

Huyễn cảnh ở hai bên đang khuếch trương, một khi va chạm vào nhau, không biết sẽ có hậu quả gì.

Tần Tang hơi biến sắc, quyết định thật nhanh, quay đầu lao vào trong huyễn cảnh phía bên phải.

Vừa vào trong huyễn cảnh, còn chưa thấy rõ cảnh tượng bên trong, Tần Tang chợt nghe âm thanh chói tai, trong lòng nổi lên báo động, đưa tay vỗ ra sau một chưởng.

Cùng lúc đó, Tần Tang vừa vặn nhìn quanh, nhưng hắn và Thiên Mục Điệp không thấy bất kỳ cái gì, bàn tay chỉ cảm nhận được một luồng lực đạo nhu hòa, không tự chủ được bị đẩy ra bên ngoài.

"Vù!"

Tần Tang bị đẩy ra khỏi huyễn cảnh, nhưng chẳng phải chỗ cũ, không nhìn thấy ba người Cô Vân chân nhân đâu.

Lúc này Tần Tang chỉ có thể đảm bảo an toàn của mình, không rảnh bận tâm cái khác, huống hồ ba người kia đều có thủ đoạn bảo mệnh.

"Róc rách!"

Trên đầu truyền đến tiếng nước chảy.

Tần Tang không nhìn dù chỉ một liếc mắt, động thân lướt gấp tới phía trước.

Thời khắc này, trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng, cảnh tượng hỗn loạn khắp mọi nơi, hắn phảng phất đang ở trong một bức tranh lộng lẫy đủ loại sắc thái.

Muốn tìm chỗ an toàn trong hỗn loạn là không thể nào, cần phải không ngừng xê dịch, né tránh, khảo nghiệm nhãn lực và thực lực của tu sĩ.

Thiên Mục Điệp trợ giúp Tần Tang tìm kiếm đường ra, Tần Tang chỉ cần chuyên tâm ứng đối nguy hiểm.

Lúc này chỗ tốt khi thần thông Thiên Mục tinh tiến hiện ra rõ ràng, dù chỉ một khe hở nhỏ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Thiên Mục Điệp.

Một người một điệp, tâm ý tương thông, Tần Tang được Thiên Mục Điệp trợ giúp, đi xuyên qua giữa các dị tượng.

Khi thì thôi động Liên Hoa Ấn, khi thì dùng đôi cánh phượng, khi thì thi triển thân thể linh mộc, mạnh mẽ xông ra nguy hiểm, tựa như nhảy múa trên lưỡi đao, nếu có người nhìn thấy thì không khỏi rơi mô hôi lạnh.

Tình cảnh của hắn nhìn như nguy cấp.

Bất quá, theo thời gian trôi qua, Tần Tang phát hiện kim quang dẫn phát hỗn loạn, không nghiêm trọng như hắn nghĩ.

Không gian này vẫn rất ổn định, còn xa mới tới mức độ sụp đổ, thần thông của đại năng thời thượng cổ cũng không hoàn toàn bị dẫn động, chỉ bị kim quang kích phát ra dư ba, còn cần tứ ngược thêm một thời gian.

Chỉ cần tu sĩ Hóa Thần ứng đối thoả đáng, không đáng lo tính mệnh, nhiều nhất ăn chút khổ sở mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tần Tang thầm thả lỏng, nhớ tới những người khác, chẳng biết bọn họ thế nào.

Vừa rồi tình hình quá loạn, Tần Tang không rõ bệ đá ở hướng nào, hắn chợt nhớ tới linh phù liên lạc, lấy ra thôi động.

--- ---
Bình Luận (0)
Comment