Chương 264: Vùng Đất Chết
Chương 264: Vùng Đất Chết
Còn lại giống như sư huynh, mới chỉ gặp sư tôn một lần hôm bái sư, chỉ từng được chỉ điểm vài ba câu, sau đó phải dựa vào chính bản thân mình, nếu muốn sư tôn nhớ rõ từng có một đồ đệ như vậy thì trừ khi vi huynh có thể đột phá được Trúc Cơ hậu kỳ, lúc đó mới đạt được sự tán thành của sư tôn.
Cũng may chúng ta còn sư môn để dựa dẫm, mạnh hơn những tán tu bên ngoài một chút. Nhưng dù vậy, vi huynh cũng đã phí hoài mấy chục năm thời gian ở Trúc Cơ tiền kỳ, không thấy hy vọng đột phá nào cả, nếu không thì cần gì phải đi Hồng Trần hồ lô một lần?
Ngô sư đệ còn thảm hơn, ngày ấy hắn bái sư, nghe đâu Xa sư thúc trong lòng có cảm ngộ, cần bế quan tham ngộ gấp nên ngay cả động phủ vẫn chưa đưa cho Ngô sư đệ đã lập tức chạy đi thì sao có thể ban thưởng cho pháp khí cho hắn chứ.
Ở Tu Tiên giới này, dù là chính đạo hay ma đạo cũng đều vô cùng coi trọng mối quan hệ sư đồ. Một khi bái nhập vào môn hạ của sư tôn, thì nó không còn là quan hệ tôn ti trên dưới đơn giản như bên trong sư môn chúng ta nữa.
Khi chưa bái sư, vào Đạo Môn Phong nghe đạo là dùng linh thạch do chính mình đi làm tạp dịch kiếm được để đổi lấy, giao dịch công bằng, không ai nợ ai.
Còn sư tôn lại có ân truyền đạo thụ nghiệp và giải thích nghi hoặc đối với đệ tử, quan hệ còn thân cận hơn so đạo lữ, sư tôn coi trọng đệ tử, đệ tử tôn kính sư tôn, chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Loại quan hệ này, dù cho trời đất này có sụp xuống cũng không thể thay đổi được.
Đợi một thời gian, cho dù tu vi của đệ tử vượt qua sư tôn, trông thấy sư tôn cũng nhất định phải cung cung kính kính, không được tỏ ra khinh nhờn, nếu không ắt sẽ bị người trong thiên hạ này phỉ báng.
Ngoại trừ Ôn sư huynh ra, Tần Tang không tiếp xúc nhiều với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, mà loại chuyện bí mật này hắn cũng không thể hỏi thăm được, giờ nghe Vu Đại Nhạc nói vậy, Tần Tang mới biết được bên trong còn có nội tình, tia tiếc nuối còn sót lại trong lòng hắn cũng biến mất.
Hắn không cam lòng với thiên phú thê thản của mình, cho dù không biến thành lô đỉnh, may mắn bái nhập được vào môn hạ của vị Kim Đan nào đó thì cũng không được coi trọng, hoàn cảnh cũng chẳng khác nào hiện tại, trái lại còn chẳng thể một mình tiêu dao.
Ban đầu Tần Tang còn lo lắng Ngô Nguyệt Thăng có Xa sư thúc pháp khí ban thưởng, không chừng bên trong sẽ có ấn ký do Xa sư thúc lưu lại, bởi vì không biết là thứ nào nên hắn mới quyết định ném đi toàn bộ.
Nếu mấy món pháp khí đó không phải do Xa sư thúc ban thưởng, mà Ngô Nguyệt Thăng lại nằm trong trường hợp bà ngọai không xót cữu cữu không thương* thì chắc hẳn Xa sư thúc sẽ chẳng quan tâm tới sống chết của hắn ta, không có Kim Đan Thượng Nhân tự mình điều tra thì để lại cũng không sao.
(*Bà ngoại không xót, cữu cữu không thương: Mang ý nói một người xấu tính tới nỗi ngay cả bà ngoại và cậu thân thiết nhất cũng ghét bỏ, sau này mở rộng phạm vi mang ý không được coi trọng, bị đối xử lạnh nhạt.)
Xích Viêm Kiếm là linh kiếm bản mệnh mà Ngô Nguyệt Thăng dùng tính mệnh của mình để giao tu, linh kiếm mang theo khí tức của Ngô Nguyệt Thăng, thời gian ngắn khó mà loại bỏ hoàn toàn được, chỉ cần hủy Xích Viêm Kiếm cùng một số đồ vật liên quan đi là đủ rồi.
Lại đợi thêm một khoảng thời gian, âm thanh ầm ầm ở bên ngoài dần nhỏ đi, cấm chế kim quang cũng không còn rung chuyển.
Tần Tang cùng Vu Đại Nhạc liếc nhìn nhau, cùng thao túng trận khí, mở cấm chế ra, thấy chỉ còn một chút Địa Sát Chi Khí phía trước đại điện vẫn chưa tiêu tán hết, âm hàn đến cùng cực.
Tuy nhiên với số lượng Địa Sát Chi Khí ít đến đáng thương như vậy, với bọn hắn mà nói thì chẳng có bao nhiêu uy hiếp, hai người lập tức dựa theo ước định chia nhau ra hành động.
Tần Tang bay thẳng ra ngoài hang động đá vôi, một đường bay nhanh, khi tới gần cửa huyệt động thì dùng Lạc Vân Sí ẩn đi thân hình.
Trở lại địa huyệt, Địa Sát Chi Khí ngập trời đang chậm rãi hạ xuống, màn chắn âm phong trên bầu trời bị đâm thủng ra một lỗ cực lớn, mặt bên dính chặt chẽ vào sườn núi cũng xuất hiện một cái lỗ tròn vô cùng lớn, có thể nhìn thấy được trời xanh.
Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời chói chang trên không trung, ánh nắng chiếu vào trong địa huyệt khiến cảnh vật có chút kỳ lạ.
Mặt trời cũng không thể nào xua tan đi sự âm hàn đến thấu xương kia, nơi sâu nhất trong địa huyệt bị hắc khí bao trùm, trông giống như đang có một con Hắc Long lăn lộn khắp nơi, đáng sợ khôn cùng.
Tần Tang thận trọng bảo vệ bản thân, tiếp cận Địa Sát Chi Khí, lặng lẽ ném Xích Viêm Kiếm và một vài thứ khác vào bên trong, nhìn Địa Sát Chi Khí cắn nuốt hết chúng, sau đó quay về hang động đá vội kiên trì tìm kiếm.
Cuối cùng, hai người họ tụ lại trên không địa huyệt, cả hai đều cẩn thận tìm khắp phân đà Thiên Thi Tông một lượt cũng không tìm thấy Lý Tại, ngay cả di vật cũng không thấy, có thể Lý Tại không chạy tới hang động đá vôi, và đã bị Địa Sát Chi Khí cắn nuốt.
Vu Đại Nhạc cười khổ, nói:
-Tần sư đệ, chúng ta cần phải thương lượng ra một lý do chính đáng để báo cáo với sư môn. Nếu như Phong Minh sư thúc tức giận, sư huynh đây dù không chết cũng bị lột da.
Tần Tang gật đầu, đi một chuyến chết ba vị đồng môn, sư môn chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quản, nhưng cũng may người đề nghị chuyến đi này không phải là hắn, áp lực mà Vu Đại Nhạc phải nhận còn nặng nề hơn cả hắn rất nhiều.
Màn chắn âm phong chậm rãi khôi phục, hai người vội vàng ngự kiếm bay ra khỏi địa huyệt, nhìn thấy cảnh tượng chung quanh của ngọn núi, không nín được ngạc nhiên, chung quanh đều chịu sự ảnh hưởng của Địa Sát Chi Khí, cỏ cây tàn lụi, sinh linh chết hết, đại địa biến thành một màu đen kịt trông như một vùng đất chết.