Chương 2670: Cái bóng trong nước
Chương 2670: Cái bóng trong nước
Đi được nửa đường, thân ảnh Tần Tang chợt khựng lại trong nháy mắt, không thể nhận ra, thần sắc như thường tiếp tục đi tới.
Lúc này, trong đan điền, Thiên Mục Điệp đang nhìn vách tường bên phải linh trận.
Vách tường hai bên lối đi, dùng gạch xây thành, dĩ nhiên không phải vách tường phổ thông.
Lần đầu Thanh Đạm Nguyên Quân đến đây, muốn đi vòng qua thạch thú, nhưng tìm không thấy con đường thứ hai, đành phải thử vượt qua thạch thú, còn cố tình phá hư vách tường.
Không ngờ làm cho hai con thạch thú phát cuồng, đồng thời hấp dẫn các con thạch thú ở khu vực khác chạy tới, suýt nữa nuốt hận tại đây.
Nàng đặc biệt căn dặn Tần Tang, lúc hai người giao thủ với thạch thú, nhớ phải thu liễm khí tức, rời xa vách tường.
Lúc này, Thiên Mục Điệp phát hiện dị dạng, trên vách tường lại có một cửa ngầm!
Tần Tang âm thầm vận chuyển bí thuật, hỗ trợ Thiên Mục Điệp toàn lực vận chuyển thần thông, xác nhận không thể nghi ngờ.
Cửa ngầm thông đến nơi nào?
Thanh Đạm Nguyên Quân cũng không rõ ràng bên kia bức tường là cái gì.
Tần Tang bất động thanh sắc, nhìn thoáng qua bóng lưng hai vị chân nhân, cũng không lộ ra dị dạng, lại đặt lực chú ý lên trên quang môn.
Ba người tiếp cận quang môn, thạch thú dần dần phục sinh, há miệng gào thét cảnh cáo.
Thanh Đạm Nguyên Quân nhìn như không nghe thấy, cước bộ chẳng dừng lại, nàng vung ngọc thủ lên, trong thông đạo liền vang lên tiếng nước chảy, quanh quẩn không tan.
Một mảnh sóng nước lan tràn trong hư không, Thanh Đạm Nguyên Quân ẩn thân trong nước không thấy nữa, sóng nước thì nhanh chóng tới gần thạch thú.
"Grào!"
Kẻ xâm nhập chạm đến ranh giới cuối cùng của thạch thú.
Thạch thú nổi giận gầm lên một tiếng, không chút do dự, mang theo một luồng ác phong nhào về phía kẻ xâm nhập, tóe lên bọt nước to lớn, biến mất theo Thanh Đạm Nguyên Quân, không thấy nữa.
Thạch thú bên kia cũng đã đánh với Bá Hiền Sơn Nhân.
Thạch thú ngâm trong kịch độc vô số năm, công kích đơn giản đều ẩn chứa liệt độc, Bá Hiền chân nhân được bao phủ trong hào quang noãn ngọc thật dày, không dám để thạch thú cận thân.
Nếu không hiểu cách tịch độc, sẽ chỉ lo lắng khó mà phát huy.
Thấy hai con thạch thú bị cuốn lấy, Tần Tang không chút do dự, thân ảnh chớp liên tục, lướt gấp đến trước quang môn.
Tần Tang nhớ lại lời bàn giao của hai vị chân nhân, trực tiếp ấn hai tay về phía quang môn.
Sau một khắc, ngón tay Tần Tang bị nhiễm màu xanh đen, kịch độc đang rót vào trong cơ thể hắn.
Trên thực tế, Tần Tang lại chủ động hấp thu kịch độc nhập thể.
Quang môn là cấm chế loại độc, Thanh Đạm Nguyên Quân thử nhiều lần, nghĩ ra cách phá cấm duy nhất, đó là chủ động hấp thu kịch độc, làm cấm chế suy yếu.
Một người thì không đủ, không đợi đến lúc phá vỡ quang môn, đã bị độc phát thân vong, nhất định phải có những người khác chia sẻ.
Nguyên nhân bởi thế, hai người mới coi trọng bí thuật giải độc của Tần Tang đến mức như vậy.
Độc tố nhập thể, chợt bị độc châu áp chế, kịch độc trong quang môn không ngừng bị Tần Tang hấp thu, hào quang nhanh chóng ảm đạm.
Thanh Đạm Nguyên Quân và Bá Hiền Sơn Nhân toàn lực dây dưa thạch thú, trong lòng khẩn trương, nhìn về phía Tần Tang.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn, Tần Tang hấp thu đại lượng kịch độc, thần sắc vẫn như thường, chưa tới cực hạn.
Hai người thấy thế lập tức đại hỉ.
Mà thời điểm Tần Tang không ngừng hấp thu kịch độc, thạch thú đột nhiên gầm thét một tiếng kinh thiên động địa.
Chỉ một thoáng, đại địa chấn động.
Chấn động từ phía sau truyền đến, những thạch thú trong cung điện khác đều bị tiếng rống làm tỉnh lại.
"Nhanh!" Bá Hiền Sơn Nhân hô to.
Phía sau, vạn thú bôn đằng, thời gian không còn nhiều, rất khẩn cấp.
Ánh mắt Tần Tang trầm xuống, gia tăng tốc độ hấp thu kịch độc, hai tay biến thành màu xanh nồng đậm, móng tay thì gần như biến thành màu đen.
Tiếp theo, hắn lui lại một bước, thu bàn tay về.
Tần Tang rút lui, cưỡng ép áp chế độc tố trong cơ thể, không kịp điều tức, nhoáng một cái liền lao sang bên phải, Bá Hiền Sơn Nhân cũng lướt gấp đến, thay phiên Tần Tang.
Vèo!
Hôi Oanh kiếm bắn nhanh ra, nửa đường hóa thành Thất Túc Phân Dã Kiếm Trận, không nghiêng lệch đánh tới thạch thú, vây khốn nó.
Tần Tang đưa mắt nhìn bên ngoài thông đạo, vừa áp chế liệt độc vừa cuốn lấy thạch thú.
Trong tinh không do kiếm trận biến thành, thạch thú mạnh mẽ đâm tới phía trước, nhung không thể lao ra khỏi tinh hải.
Đạt được kiếm đạo truyền thừa cùng với Chấp Kiếm chân nhân chỉ điểm, Tần Tang lý giải kiếm trận đã xưa đâu bằng nay, một năm trước kiếm trận đã đại thành!
Không cách nào giết chết thạch thú, chỉ có thể vây khốn, cho nên lúc này kiếm trận còn chưa bộc phát toàn bộ uy năng.
Bá Hiền chân nhân kiên trì không được lâu, thời gian không bằng một nửa Tần Tang, rút về để Thanh Đạm Nguyên Quân lên thay.
Ba người thay phiên như thế qua ba lượt.
Mà lúc này, vô số thạch thú đã xông vào thông đạo.
Ba người không hẹn mà cùng phóng tới quang môn, Tần Tang đánh ra một quyền, Thanh Đạm Nguyên Quân tế ra một cây mộc trượng màu xanh biếc, Bá Hiền Sơn Nhân thì dùng thần phù huyễn hóa ra một mũi nhọn.
Ầm!
Ba đạo công kích đồng thời đánh lên trên quang môn.
Quang môn lập tức sụp đổ trong tiếng nổ.
'Vèo! Vèo! Vèo!'
Ba người phóng thẳng qua quang môn, đập vào mắt là một võ đài to lớn.
Võ đài to lớn dị thường, ba người tìm một lát, mới thấy cổng vòm ở nơi xa.
Ngoài dự liệu là cổng vòm cuối cùng này lại đang mở rộng, không có thạch thú bảo vệ.
Thanh Đạm Nguyên Quân vừa mừng vừa sợ, nàng đã tốt nhất rồi lần này thất bại chuẩn bị, chuẩn bị trước dò xét sau cùng một đạo cổng vòm trận cấm, chuẩn bị sẵn sàng lại ngóc đầu trở lại.
Không ngờ, bọn hắn tựa hồ có thể tiến vào chính điện!
Ầm ầm...
Thạch thú đuổi theo bọn hắn xông vào võ đài, cả đám đều đỏ mắt, điên cuồng đánh tới, không xé nát kẻ xâm nhập thề không bỏ qua.
Ba người không chần chờ nữa, lao thẳng đến cổng vòm, lại dễ như trở bàn tay đi qua cổng vòm.
Cùng lúc đó tiếng ồn ào biến mất.
Bọn hắn kinh dị nhìn thấy, thạch thú đang nổi điên đều dừng lại trước cổng vòm, lít nha lít nhít thạch thú chật ních cả võ đài, tiếng gào thét không ngừng, nhưng không dám bước qua cổng vòm nửa bước.
Dường như có cấm chế vô hình ngăn cản chúng nó.
Ba người liếc nhau, không tiếp tục để ý thạch thú, ánh mắt đều bị một cây linh thụ trong đình viện hấp dẫn.
Linh thụ tiểu xảo, chỉ cao bằng một người, tựa hồ chỉ lớn bấy nhiêu thôi.
Linh thụ không kết quả, lá cây cuốn thành hình tròn, như đèn lồng màu xanh, treo đầy trên cây, bộ dạng hơi đặc biệt.
"Chính là nó!"
Hai mắt Thanh Đạm Nguyên Quân hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, hít sâu một hơi, định đến gần linh thụ, chợt nhớ lại một chuyện, lấy ra một ngọc giản, đưa cho Tần Tang.
Theo ước định, linh thụ thuộc về Thanh Đạm Nguyên Quân.
Hành động của thạch thú làm bọn hắn không dám xem thường, sau khi xác định chung quanh linh thụ không có gì khác thường, Thanh Đạm Nguyên Quân mới chậm rãi tới gần.
Bá Hiền Sơn Nhân nhìn về phía Tần Tang: "Thanh Phong đạo hữu, hai tòa chính điện đó, hai chúng ta mỗi người tiến vào một tòa, đạo hữu thấy thế nào?"
Phía sau linh thụ, có hai cung điện phong cách cổ xưa, địa vị cực tôn.
"Được!"
Tần Tang gật đầu.
Hai người riêng phần mình bố trí linh trận tại lối vào, đùng để đề phòng.
Bề ngoài hai chính điện như nhau, hai người tùy ý chọn một cái, đi đến trước cửa điện.
Cấm chế trên cửa điện không phải độc cấm.
Tần Tang quan sát một lát, âm thầm gật đầu, cho hắn một chút thời gian, phá cấm không khó.
Vận chuyển chân nguyên, một đạo ấn quyết rời khỏi tay, chui vào cửa điện, kỳ quang đủ mọi màu sắc không ngừng bắn ra.
Cấm chế bị hóa giải từng tầng từng tầng một.
Nhưng lúc này, thần sắc Tần Tang bỗng ngưng lại, phát hiện trên cửa điện tuôn ra gợn sóng kỳ dị, cửa điện phảng phất đang vặn vẹo.
"Đây là..."
Tần Tang nhíu mày, sau một lát, thần sắc đột nhiên thay đổi, quay người quát lớn: "Dừng tay!"
Lúc này, Thanh Đạm Nguyên Quân đang nắm lấy linh thụ, hai tay hơi nâng lên, một cỗ lực lượng vô hình quấn quanh linh thụ, nhổ tận gốc.
Trong phút chốc, cung điện và hư không chợt nổi lên gợn sóng, vỡ tan như cái bóng trong nước!