Chương 2682: Săn hung ngộ đạo
Chương 2682: Săn hung ngộ đạo
"Về sau các ngươi có thể tìm độc dược để luyện thể, phải nhớ không được tham. Nếu bần đạo không kịp thời giải độc cho các ngươi, các ngươi hãy dùng thuật này áp chế một đoạn thời gian, nhưng..."
Tần Tang cười lạnh: "Các ngươi không nên có ý đồ luyện hóa độc trong cơ thể, nếu không độc sẽ phát, thần tiên khó cứu!"
"Tiểu yêu không dám!"
Hai yêu quỳ xuống đất, hô to: "Tạ thượng tiên ban thưởng pháp!"
Môn bí thuật này ở trong Độc Thần Điển, Tần Tang lấy ra một phần, hiệu quả không bằng nguyên bản, nhưng tương đối an toàn, chỉ cần thay đổi chút ít, phù hợp cho hai yêu tu luyện.
Ân uy đều có, mới có thể làm cho hai yêu thần phục.
"Tốt, ngày sau tận tâm tận lực, bần đạo sẽ không bạc đãi các ngươi, còn việc muốn các ngươi làm..."
Tần Tang phân phó nhị yêu, tuỳ cơ hành động. Sau đó cho hai yêu rời đi, mình thì theo đường cũ trở về, thẳng đến Hồ Trung đảo.
Hắn đi vào viện lạc trước.
Trần lão chăm sóc viện lạc, vẻ già nua nhiều hơn mấy phần, nhưng lão được Tần Tang ban thuốc, ám thương khỏi hẳn, thân cường thể kiện, tinh thần còn tốt hơn năm đó.
Tần Tang đi vào tĩnh thất ở phía sau.
Linh trận trong tĩnh thất vẫn như cũ, Mạc Hành Đạo chưa truyền tin cho hắn.
Mười năm, Tần Tang tĩnh tu tại Kiếm Tâm đảo, không hề rời khỏi Cụ Sơn Trị, không biết Mạc Hành Đạo hiện tại tình cảnh thế nào.
Tần Tang lấy ra linh phù, trầm ngâm một lát, khắc cách liên lạc mới lên, cong ngón tay búng ra.
Linh phù bắn về phía linh trận, như đá rơi xuống nước, tạo nên sóng xanh, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn phải đi Cụ Sơn Trị Đàn tu hành, không cách nào thường xuyên đến đây xem, cách liên lạc lúc trước không thể dùng tiếp.
Xà yêu bị phái đi Nghiệt Nguyên lập miếu xưng thần, vừa lúc có thể đưa tin thay, thuận tiện rất nhiều.
Hắn an bài xong, đến lúc đó để Mạc Hành Đạo truyền tin cho Bái Yêu, lại chuyển tin cho Xà Yêu.
Tần Tang và Mạc Hành Đạo sớm đã lập ra ám hiệu, dù đưa cho người khác truyền tin, cũng không rõ chân ý trong đó.
Mặt khác, Tần Tang còn giao cho Xà Yêu và Bái Yêu một nhiệm vụ, giúp hắn thu thập linh dược cần thiết tại Quỷ Phương quốc.
Tần Tang vung tay áo xóa bỏ vết tích, đi ra tĩnh thất, thấy Trần lão cung kính canh giữ ở bên ngoài.
"Trần lão còn con cháu không?"
Trần lão kinh ngạc nói: "Khởi bẩm lão gia, lão nô có một chất nhi ở Hồng Động đảo, nhưng nhiều năm rồi không liên lạc với nhau."
"Ta sẽ không về đây nữa."
Nói xong, Tần Tang lấy ra chút tiền bạc cùng mấy viên linh thạch.
"Khu nhà nhỏ này cho ngươi, đủ sống lúc tuổi già. Nhớ kỹ, phải dùng linh thạch cẩn thận."
Trần lão cảm thấy cánh tay trầm xuống, không biết làm sao, kịp hoàn hồn thì không thấy Tần Tang đâu, quỳ xuống đất lễ bái.
Rời viện lạc, Tần Tang đi tìm Tề đại sư, nói rõ ý đồ đến, không lâu sau hắn bay ra Hồ Trung đảo, cũng lưu lại cách liên lạc khẩn cấp tại Kiếm Tâm đảo.
Cơ bản an bài thỏa đáng, không cần ở lâu.
Tần Tang thi triển độn quang, phi hành về hướng Bắc.
Quay về Nghiệt Nguyên, Tần Tang không ngừng lao vùn vụt, đến phụ cận Cụ Sơn Trị Đàn nhưng không dừng lại, tiếp tục bay hướng Bắc.
Dần dần, Tần Tang đi càng sâu vào.
Đến nơi đây, một nơi hoang vu không dấu chân người, lúc cường giả Hóa Thần hậu kỳ, muốn săn giết hung thú cũng tới chỗ như thế.
Tần Tang muốn săn hung thú.
Một là lấy yêu đan để đổi linh dược, hai là xác minh phương pháp chiến đấu ngộ đạo có đúng không.
Chẳng biết có phải vì lần trước Cụ Sơn Trị Đàn chấn động ảnh hưởng, hay nguyên nhân khác, Tần Tang tìm kiếm rất lâu, vẫn không nhìn thấy một con hung thú Hóa Thần kỳ nào.
Vèo...
Tần Tang đi sâu hơn, sau cùng dừng chân trên đỉnh núi, nhìn thấy rừng cây xanh um tươi tốt, mênh mông vô bờ tràn ngập mộc linh khí.
"Là chỗ tốt." Tần Tang lẩm bẩm nói.
Mộc linh khí nơi này đủ để chèo chống trận đại chiến.
Tần Tang bay quay rừng cây một vòng, làm một ít bố trí, sau đó bắt đầu tìm kiếm hung thú.
Tần Tang đi thêm một đoạn về hướng Bắc thì dừng lại, nhíu mày nhìn phía trước, trầm ngâm một lát, đi vòng qua bên trái.
Tiếp tục đi sâu vào Nguyệt Nguyên, có lẽ rất nhanh thôi sẽ gặp mục tiêu, nhưng Tần Tang nghe đồn, nơi cực sâu trong Nghiệt Nguyên không chỉ có hung thú, còn có Dạ Xoa quỷ vật khó lường, kinh khủng hơn hung thú nhiều.
Những quỷ vật này du đãng trong lãnh thổ của mình, bình thường sẽ không rời đi, nên chưa ai nhìn thấy.
Nghe nói khi gặp phải quỷ vật sẽ có nguy hiểm đáng sợ, không ai muốn nhìn thấy bọn chúng.
Có người nói là ác quỷ đi ra từ Âm Phủ, thậm chí liên quan đến Địa Ngục trong truyền thuyết.
Liên quan tới quỷ vật, đa số chỉ là lời đồn đại, Tần Tang không rõ nội tình, không biết năng lực của bọn nó, tất nhiên tránh được thì nên tránh.
Hắn lấy khu rừng cây vừa rồi làm trung tâm, không ngừng mở rộng khu vực tìm kiếm, cuối cùng tìm đến một khe nước, thì cảm ứng được khí tức cường đại!
'Ầm!'
Tần Tang vừa thả ra khí tức, khe nước lập tức bắn bọt nước to lớn lên, một đạo ngân quang mang theo khí thế hung mãnh vô song, lao thẳng tới hắn.
Thiên Mục Điệp thấy rõ ràng, trong ngân quang là một con yêu thú hình dạng như con nghé, trên đầu có hai sừng hươu, trên lưng có chín cái bướu thịt quái dị.
Con quái ngưu cảm nhận được huyết nhục ngon, hai mắt lộ ra tham lam, miệng thèm nhỏ dãi.
"Hóa Thần trung kỳ!"
Tần Tang âm thầm gật đầu.
Nếu tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đến chỗ này, cần phải phân một phần tâm thần chống đỡ thiên địa ăn mòn, gặp phải yêu thú Hóa Thần trung kỳ không thể không cân nhắc một phen.
Tần Tang không lo lắng nhiều như vậy, lập tức thi triển lôi độn, phá không trốn xa.
Quái ngưu há lại trơ mắt nhìn con mồi đào tẩu, đuổi theo không bỏ.
Lôi quang và ngân mang xẹt qua bầu trời, làm cho chung quanh đại loạn, Tần Tang khống chế tốc độ, để quái ngưu đổi theo.
Không lâu lắm, rừng cây xuất hiện trước mắt.
'Ầm!'
Tần Tang rơi xuống đất, mặt đất run động mạnh, quay đầu nhìn lại, mắt lộ ra sát cơ, thân ảnh cấp tốc thay đổi.
'Đôm-đốp!'
Một thụ nhân đột ngột xuất hiện, so sánh với thụ nhân, quái ngưu có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Quái ngưu cảm nhận được uy hiếp, gầm nhẹ một tiếng, thân thể điên cuồng biến to, hóa thành cự ngưu bằng ngọn núi nhỏ, đầu hạ xuống thấp, hung hăng lao thẳng đến Tần Tang.
Chỉ cần mộc linh khí sung túc, Tần Tang dám đối đầu cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, tu vi chưa hồi phục đã đủ thực lực chém giết Ly Hầu, huống chi một con quái ngưu.
'Vèo!'
Kiếm quang hiện, bầu trời đêm bao phủ rừng cây, kiếm tinh treo cao, chứng kiến hai bên đại chiến.
Thiên Mục Điệp thoải mái nhàn nhã, bay lên một viên kiếm tinh, cảnh giới chung quanh, miễn cho hung thú khác và quỷ vật đến gần mà không biết.
'Rầm! Rầm! Rầm!'
Đại địa chấn động.
Tần Tang không cam lòng yếu thế, phát lực chạy như điên, phóng tới quái ngưu, muốn cứng chọi cứng với nó.
Ngay lúc sắp va chạm, quái ngưu cuồng hống, mi tâm lóe sáng, vòng xoáy màu bạc cực tốc khuếch tán, trong nháy mắt bao trùm thiên địa, muốn thôn phệ hết thảy, chỉ tiếc đánh vào khoảng không.
Tần Tang biết mất, hắn đi ra từ trong một cây cổ thụ ở sau lưng quái ngưu, duỗi tay bắt lấy cái đuôi dài của nó, hung hăng hất lên.
Quái ngưu nghiêng người, bị quật bay đi thật xa, đụng nát ngọn núi đá thành hai đoạn.
'Ầm!'
Quái ngưu xông ra loạn thạch, gầm thét một tiếng như sấm.
Còn chưa kịp thi triển thế công, tiếp tục bị một đạo bị tinh quang sáng chói từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu, đánh cho nó bay ngược trở về, ngã chổng vó lên trời.
Nó giãy dụa đứng dậy, lại bị bóng tối bao phủ, chỉ nhìn thấy bàn tay khô gầy ẩn chứa kình lực cực tốc đánh tới ngực và bụng của nó.
'Phốc!'
Quái ngưu liều mạng tránh né chỗ yếu hại, toàn thân đại phóng ngân quang, phá địa mà chạy, lúc chui ra khỏi mặt đất, chỗ ngực bụng đã máu me đầm đìa.
Mất một chiêu tiên cơ, không ngờ thụ thương.