Chương 2689: Thanh phi
Chương 2689: Thanh phi
Nữ tử bóp nát lưu quang, trầm ngâm một lát, lập tức dung quang tiêu giảm, một bộ dạng bệnh nặng mới khỏi.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy phía ngoài là núi non xanh biếc, nước sông bao quanh, cảnh trí tuyệt hảo.
Trước động phủ có một con đường nhỏ lát đá xanh, uốn lượn thông hướng dưới núi.
Nàng không thả người bay xuống mà chậm rãi đi, càng lộ vẻ yếu đuối, phảng phất không chịu được gió núi thổi, nhìn qua làm người ta thương tiếc, thường nhân nhìn thấy nhịn không được muốn ôm vào lòng che chở.
Vừa đi tới lưng chừng núi, trong rừng chợt đi ra một người.
Người này khôi ngô, thân mang hắc giáp, phía sau có một đuôi hổ màu hoàng kim, có thể thấy được là một con hổ yêu hoá hình.
"Không biết Thanh phi muốn đi nơi nào? Thuộc hạ sẽ đưa tin cho Hầu phủ, mời loan giá Hầu gia chở đi. Hầu gia có lệnh, lễ tiết không được thiếu, không được làm mất thanh uy Hầu phủ."
Hổ yêu ngăn trước người nữ tử, khom người cúi đầu, không kiêu ngạo không tự ti nói.
Nữ tử được xưng là Thanh phi, ánh mắt lưu chuyển, giữa lông mày tản mát ra phong tình vũ mị nhiếp hồn phách người.
Đáng tiếc mị nhãn này lại vứt cho kẻ mù lòa.
Hổ yêu nhìn không chớp mắt, không nhúc nhích chút nào, một mực ngăn trở đường đi Thanh phi.
Thanh phi không có cách nào, ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: "Ta muốn đi phủ thượng bái phỏng Hầu gia, không cần phiền toái như vậy, còn không mau dẫn đường?"
Hổ yêu giật mình, cũng không nhiều lời, lúc này ôm quyền thi lễ: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Nói xong, hổ yêu vung lên cánh tay phải, không trung xông ra một hàng yêu binh, giơ lên một kiệu nhỏ la trướng màu hồng.
Thanh phi vẫy vòng eo yếu đuối không xương, tiến vào trong kiệu.
Yêu binh lập tức theo sau hổ yêu dẫn đầu, chân đạp yêu phong, leo lên mây, lướt đi.
Hầu phủ cách nơi đây cũng không xa, trước khi Thanh phi nhập chủ, núi này được xưng là biệt viện Hầu phủ.
Không lâu sau, đội yêu binh từ trên trời giáng xuống, thẳng đến một tòa kỳ phong như hạc giữa bầy gà.
Chưa tới gần, trên đỉnh đã có yêu khí cuồn cuộn đằng không dâng lên, bay tới phía bọn họ.
Trong yêu khí là một đội yêu binh mang giáp trụ, uy vũ bất phàm, giáp trụ chế tạo hơi khác với đám hổ yêu.
Dẫn đầu là một thủ lĩnh mũi như móc câu, sau lưng mọc lên hai cánh, đang muốn há miệng quát lớn, bỗng thấy rõ hổ yêu và kiệu nhỏ hồng la, lập tức đổi lại nụ cười, ra lệnh thuộc hạ nhường đường hai bên. Chờ linh kiệu tới gần, gã dùng đại lễ thăm viếng: "Thuộc hạ tham kiến Thanh phi! Hầu gia đang thanh tu trong phủ. Hầu gia từng có lệnh, Thanh phi có thể đi thẳng vào phủ, không cần thông báo."
Hổ yêu gật đầu nhẹ với chúng, dẫn đội vào núi, đi tới trước Hầu phủ, phía trên có bảng ghi ba chữ "Hạ Hầu phủ".
Chúng yêu vào tới Hầu phủ, thẳng tới trung phủ.
Tuy là phủ đệ yêu tu, Hầu phủ bố cục cực kì trang nhã, so với tông môn nhân tộc còn muốn phồn hoa hơn.
Ngược lại là Đạo môn chân nhân, không coi trọng xa hoa, vẻn vẹn chỉ là nhà tranh dung thân là đủ.
Vậy nên có người chế giễu yêu tu họa hổ không thành trái lại thành chó, chẳng biết thế nào.
Trung phủ là tẩm cung yêu hầu, không có mệnh lệnh yêu hầu, hổ yêu không còn dám đi tới phía trước. Thanh phi một mình tiến vào, dáng người như cành liễu trong gió, bóng lưng lại mang theo vẻ mị hoặc.
Yêu binh khiêng kiệu xem ngây dại, bị hổ yêu hung hăng giáng cho hai bợp tai, cúi đầu không còn dám xem nữa.
"Đạo hữu rốt cuộc chịu tới gặp bản hầu, chắc đã nghĩ thông suốt, đáp ứng làm yêu phi bản hầu?"
Thanh Hồ đi vào trong đình viện có một toà giả sơn, lập tức có thanh âm hùng hậu truyền đến, cửa phòng mở ra, từ đó đi ra một nam tử mặc cẩm bào.
Dáng người y thon dài, mắt như lãng tinh, dưới hàm để râu, dài ba tấc, một nửa đen một nửa trắng, tóc dài cũng giống như vậy, phân biệt rõ ràng, rất là đặc biệt.
Y chính là Hạ Hầu, khác biệt với những yêu binh kia, từ trên người y nhìn không ra mảy may đặc thù yêu tu, triệt để hóa thành nhân hình, che giấu một thân yêu khí, không có ngươi hoài nghi lai lịch của y.
Thanh phi đi đến trên cầu đá, dừng lại tại đình bát giác giữa cầu, nhìn Hạ Hầu, cười lạnh nói: "Ta không đáp ứng ngươi thì sao? Ngươi để những thuộc hạ kia luôn miệng xưng ta là Thanh phi, rốt cuộc có chủ ý gì!"
Hạ Hầu cười ha ha một tiếng, long hành hổ bộ đi vào trong đình: "Nói rõ tâm bản hầu cho mọi người biết! Chúng tiểu nhân không biết lễ lược, không kín miệng, xúc phạm đạo hữu, bản hầu chắc chắn trách phạt chúng."
Không tiếp tục dây dưa việc này, Thanh phi nhìn về phía một đóa hoa sen nở rộ trong ao, trầm giọng nói: "Thương thế của ta đã tốt rồi."
"Ồ?" Hạ Hầu nghe ra ý trong lời, dò xét Thanh phi một chút: "Hiện tại ngươi muốn đi, có quá vội vàng không?"
Thanh phi khẽ nói: "Vội? Chẳng lẽ chờ các ngươi náo lớn tại Trị Đàn, triệt để đảo loạn Trị Đàn, thần thông huyễn cảnh đại biến, khắp nơi hoàn toàn thay đổi mới chịu đi?"
Hạ Hầu như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: "Đạo hữu lo lắng không phải không có lý, xem ra đạo hữu cũng đã nhìn ra. Chúng ta và Đạo Đình tất nhiên sẽ có một trận chiến tại Trị Đàn Cụ Sơn Trị, nghe ý vương gia, trận chiến này cực kỳ trọng yếu, liên quan đến căn cơ Quỷ Phương Quốc ta, thật có khả năng xáo trộn Trị Đàn. Mà Yêu Thần dần dần khuếch trương đến địa giới Đạo Đình, Đạo Đình sớm muộn cũng sẽ nhịn không được, đến lúc đó bản hầu tiếp nhận vương mệnh, khó thoát thân khỏi chiến trường, hiện tại động thủ đúng là thời cơ tốt nhất."
Nghe những lời này, sắc mặt Thanh phi thay đổi mấy lần, Hạ Hầu mặc dù không lộ ra bí mật chân chính, nhưng theo những nội dung này có thể nhìn ra Quỷ Phương Quốc vạch kế hoạch rất sâu.
Hạ Hầu suy nghĩ, phát hiện Thanh phi không nói lời nào, nhìn mình chằm chằm, trong bụng giật mình, mỉm cười: "Đạo hữu cứ yên tâm, bản hầu đã cầu lấy hồ huyết từ Đại Vương. Nghe nói hồ huyết kia chính là linh huyết Cửu vĩ linh hồ nhất tộc trong truyền thuyết, trân quý phi thường, nếu không phải bản hầu trung thành tuyệt đối với Đại Vương, dù bỏ vào tính mệnh thân gia cũng đổi không được một bình, đạo hữu không nên để bản hầu thất vọng."
Thanh phi chỉ quan tâm linh huyết khi nào tới tay.
"Cứ dựa theo ước định trước đó, bản hầu đạt được món Hậu Thiên Linh Bảo kia, lập tức giao hồ huyết cho đạo hữu, thế nào?" Hạ Hầu nói.
Thanh phi lắc đầu: "Ta mang ngươi tìm tới Linh Bảo, ngươi đưa hồ huyết cho ta, có thể lấy được Linh Bảo hay không, phải xem bản sự của ngươi."
Hạ Hầu lại khăng khăng không đồng ý: "Đạo hữu chớ quên, ngươi đã từng nói, món bảo vật kia chỉ là khả năng có được khí linh, chưa chắc là Hậu Thiên Linh Bảo. Bản hầu mặc dù hâm mộ đạo hữu vạn phần, thực sự không thể xem việc này là trò đùa."
Thanh phi nhăn mày lại, lạnh giọng nói: "Bảo vật này có được khí linh, xác thực không thể nghi ngờ! Ta nói tình hình thực tế cho ngươi, là cảm niệm ân ngươi trị thương cho ta, giờ ngươi như vậy, hẳn là muốn lật lọng!"
Hạ Hầu bất vi sở động, thần sắc không thay đổi, nói: "Đạo hữu đa tâm, bất luận bảo vật này vì sao cơ duyên dựng dục ra khí linh, cho dù không đạt tới phẩm giai Hậu Thiên Linh Bảo, đổi lấy hồ huyết cũng dư xài, bản hầu tuyệt sẽ không keo kiệt, nhưng phải đích thân xác nhận mới được."
Thấy Hạ Hầu không hề nhượng bộ chút nào, Thanh phi mặc dù không vui, nhưng cũng không thể ép Hạ Hầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hôm nay xuất phát đi."
Hạ Hầu lôi lệ phong hành.
Thanh phi cũng không ngờ tới, kinh ngạc hỏi: "Không mời một ít giúp đỡ?"
Bọn nàng đi chuyến này chính là tiến vào chỗ sâu Trị Đàn, nguy cơ tứ phía, Hạ Hầu tuy có tu vi Động Huyền hậu kỳ, cũng phải cẩn thận.
Hạ Hầu hừ lạnh: "Mời giúp đỡ gì? Là muốn truyền đến tai tên hầu tử lông trắng kia sao?"
Thanh phi lộ vẻ giật mình.