Chương 2692: Minh hữu
Chương 2692: Minh hữu
Huyễn cảnh chỗ sâu trong Trị Đàn, không gian rối loạn, đan xen thậm chí chồng chất lên nhau.
Sau bức tường là một mảng lớn tường vân, nơi đây tầm nhìn khoáng đạt, phía trước lấp lóe hào quang đủ mọi màu sắc, kia là các dị tượng của nhiều huyễn cảnh tạo ra.
Hai mắt Mạc Hành Đạo sáng lên, đang chờ thời cơ như thế, tiến lên một bước, ngưng mắt nhìn phía trước, giả bộ cẩn thận phân biệt huyễn cảnh, cúi đầu trầm tư, so sánh mảnh vỡ trong kí ức.
"Chúng ta đi nơi đó tìm!"
Mạc Hành Đạo do dự nói, đưa tay chỉ hướng bên phải, huyễn cảnh bên đó tỏa ra hào quang màu đỏ hồng.
Như thế, Hồng Vũ Tử mới không sinh nghi.
Hồng Vũ Tử quả nhiên không nghi ngờ gì, bay về hướng Mạc Hành Đạo chỉ.
Sau khi hai người rời đi không lâu, bức tường tự động chữa trị, nhưng rất nhanh lại đột nhiên rung mạnh, lần nữa bị đánh nát.
Thanh phi và Hạ Hầu đi ra từ trong bụi mù.
Thần sắc thanh phi vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, nhưng không ảnh hưởng đến tư sắc của nàng chút nào, ngược lại có loại phong tình kì lạ.
Hạ Hầu cảm thấy không đúng, một mực chờ thanh phi.
Thanh phi nhìn quanh, bỗng nhiên thở ra thật dài: "Quả nhiên! Chúng ta đến chậm."
Hạ Hầu nhíu mày chặt hơn: "Đạo hữu không giải thích cho bản hầu sao? Ngươi từng nói chỉ một mình ngươi biết vị trí của món hậu thiên linh bảo kia, chẳng lẽ lừa gạt bản hầu!"
Nghe thanh phi nói, bảo vật lại bị người khác nhanh chân đến trước.
Ánh mắt của Hạ Hầu lập tức lộ ra sát cơ.
Dung mạo của nàng tuyệt sắc, thế gian khó cầu, Hạ Hầu sớm đã động tâm tư.
Nhưng nếu nàng dám lừa mình, Hạ Hầu sẽ không chút do dự ra tay hủy hoa!
Thanh phi biến sắc mấy lần, thấp giọng nói.
"Ngươi quên rồi sao, ta từng nói cổ bảo trong Trị Đàn, tồn tại đến nay, mỗi một kiện đều ẩn tàng cực sâu, khó mà tìm thấy. Năm đó ta theo dõi tên tu sĩ nhân tộc kia, mới biết vị trí của bảo vật, nếu không sao ta lại vô duyên vô cớ đi xa như vậy."
"Thật sao?" Hạ Hầu ngưng mắt nhìn thanh phi, sát cơ trong mắt giảm xuống, nhưng vẫn còn hoài nghi: "Không phải ngươi nói người kia chết trong Trị Đàn rồi."
"Người kia chỉ có tu vi Động Huyền sơ kỳ, năm đó bị trọng thương trốn chạy, theo lẽ thường sẽ không thể sống sót rời khỏi Trị Đàn, ta thật không ngờ người kia vậy mà còn sống." Thanh phi than nhẹ.
"Người tính không bằng trời tính, người kia không chỉ sống đến bây giờ, còn mời giúp đỡ đến, khẳng định đang mưu đồ bảo vật. Ta tinh thông thuật truy tung, cảm nhận được khí tức của hai người, một trong đó rất quen thuộc, chắc là người kia rồi, còn cỗ khí tức còn lại… Rất mạnh!"
"Mạnh bao nhiêu?" Hạ Hầu cười lạnh hỏi.
"Đạt đến Động Huyền hậu kỳ! Mà lại, chưa hẳn chỉ có hai người bọn họ." Thanh phi nghiêm túc nói.
Chân nhân Động Huyền hậu kỳ của đạo môn, không phải chủ một tông thì là quan lớn trong Đạo Đình.
Nhân vật bực này, dưới trướng có vô số tùy tùng.
Hạ Hầu thu hồi nụ cười, nó biết rõ thực lực của bản thân, tuy không sợ chân nhân Động Huyền hậu kỳ, nhưng đối phương dẫn theo đủ thuộc hạ, mưu đồ kĩ càng, vậy chỉ còn cách nhượng bộ lui binh.
Bất quá, nếu đối phương dẫn theo nhiều nhân thủ như vậy, sớm đã lấy bảo vật rồi mới đúng, sao lại chờ tới bây giờ?
Thanh phi lại nói: "Món bảo vật kia được cất giữ trong một đại điện cổ quái, lúc trước ta và người kia xông vào đại điện, tranh đấu với nhau, mặc dù đánh người kia trọng thương, bản thân cũng thụ thương không nhẹ, vô lực thu lấy bảo vật, nhưng ta đã lợi dụng huyễn cảnh chung quanh che giấu cung điện, người kia chỉ biết vị trí đại khái, chắc chưa tìm thấy đại điện, còn đang tìm kiếm."
Hạ Hầu "Ồ" Một tiếng, giật mình nói: "Đã vậy thì không cần để ý bọn họ, chúng ta đi lấy bảo vật, cứ để bọn họ tiếp tục tìm."
"Không được!"
Thanh phi khẩn trương, nói: "Đại điện rất cổ quái, khó tiến vào, một khi mạnh mẽ xông vào, chắc chắn tạo ra dị tượng to lớn, dù cho có huyễn cảnh che giấu, vẫn khó mà ngăn cách chìa khoá cảm ứng, bọn họ sẽ phát hiện ra."
"Chìa khoá?" Hạ Hầu hừ lạnh: "Ta chưa từng nghe đạo hữu nói, cần chìa khoá mói vào được!"
Thanh phi giải thích: "Bởi vì chìa khoá nằm trong tay người kia, ta vốn cho rằng chìa khóa sẽ cùng người kia rơi vào huyễn cảnh nào đó, không cách nào tìm được. Không có chìa khoá cũng phá vỡ cổ cấm được, nhưng khó tránh khỏi nguy hiểm. Chỉ sợ chúng ta còn chưa đánh vỡ cổ cấm, bọn họ đã chạy đến, thừa cơ tập kích, ngươi và ta vô ích làm công cho người khác."
Hạ Hầu nghe ra trong lời nói của ngàng còn ý khác, hai mắt ngưng lại nhìn thanh phi thật kỹ: "Ngươi muốn..."
Thanh phi gật đầu: "Không tìm thấy bảo vật, bọn họ sẽ không rời khỏi, vô luận thế nào, cần nghĩ cách ngăn cản hai người họ."
Nói xong, thanh phi tìm khắp nơi, một lát sau quay lại, cười nói: "Chỉ có hai người."
Theo khi tức nàng dò xét được, vị cường giả Động Huyền hậu kỳ kia không dẫn theo người khác.
Thấy thanh phi không giống giả mạo, Hạ Hầu bắt đầu chăm chú suy tư: "Địch ngoài sáng ta trong tối, ngươi và ta liên thủ, tru sát người kia không khó, chỉ sợ chìa khoá không còn nằm trong tay người kia."
Thanh phi phụ họa: "Đạo hữu cuốn lấy vị Động Huyền hậu kỳ kia, ta sẽ đối phó người kia, lần này nhất định có thể bắt giữ. Nếu lấy không được chìa khoá, thì nghĩ cách vây khốn vị cường giả kia, rồi chúng ta phá cấm đoạt bảo. Nhưng mà, nếu đạo hữu có cách chém giết vị cường giả kia thì..."
Nàng dừng lại, chăm chú nhìn Hạ Hầu.
Hạ Hầu im lặng không nói.
Còn chưa biết thân phận của đối phương.
Nếu vị cường giả kia tu Kim Ấn Đàn, nó sẽ không sợ.
Nếu là tiên quan của Đạo Đình, khả năng rất lớn tu luyện Binh Mã đàn, một khi triển khai trận thế, ngay cả nó cũng muốn nhượng bộ lui binh.
Đương nhiên, liên thủ với thanh phi, âm thầm ám toán, không cho đối phương cơ hội bài binh bố trận.
Chỉ là, vô luận thân phận của đối phương thế nào, phong hiểm đều không nhỏ.
Chém giết một tên nhân tộc Động Huyền hậu kỳ, tuyệt đối là công lớn, nhưng nó muốn an toàn lấy món hậu thiên linh bảo hơn, không muốn mạo hiểm.
Tính đi tính lại, Hạ Hầu không muốn tử chiến với cường giả cùng giai, tốt nhất nên vây khốn đối phương.
"Đều tra rõ thân phận của đối phương, rồi quyết định sao."
Hạ Hầu thản nhiên nói.
Thấy Hạ Hầu trầm ổn như thế, thanh phi không tiện nhiều lời, chỉ cúi đầu im lặng.
...
Nơi xa.
Tần Tang ngồi xếp bằng bất động, khí tức phập phồng, chẳng biết đợi bao lâu, chim bói cá vẫn không thức tỉnh.
Đột nhiên, chim bói cá chấn động, đằng không bay lên, truyền ra tiếng quát gấp rút hoảng loạn của Mạc Hành Đạo: "Xảy ra chuyện!"
Tần Tang tỉnh dậy, nghe vậy giật mình, đứng dậy hỏi: "Các ngươi gặp nguy hiểm?"
"Có người tập kích chúng ta!"
"Tập kích?" Trong lòng Tần Tang nặng nề, mặt lộ vẻ kinh hãi: "Nơi này vẫn còn người khác?"
"Là Thanh Hồ Thánh Vương! Còn một cường giả yêu tộc nữa! Cứu ta..." Chim bói cá cấp bách bay đi, thanh âm của Mạc Hành Đạo càng thêm bối rối, mà lại dần dần thấp, hiển nhiên đang dùng bí thuật cưỡng ép đưa tin.
Thanh Hồ Thánh Vương!
Tần Tang biến sắc, thân ảnh nhoáng lên muốn đuổi theo chim bói cá, bỗng nhiên dừng lại, nhấc tay nắm chặt chim bói cá, ngưng trọng hỏi: "Sao nàng lại tập kích ngươi?"
Theo lẽ thường, hai người họ vốn đồng hành đến từ một chỗ, cùng chung mục đích tìm con đường phi thăng, minh hữu mới đúng sao lại muốn giết nhau!
--- ---