Chương 2695: Kịch chiến
Chương 2695: Kịch chiến
Mạc Hành Đạo và Hồng Vũ Tử tìm kiếm Thanh Hồ Thánh Vương nhiều năm, đột nhiên nàng lại hiện ra trước mặt bọn họ.
Mà hai người bất luận thế nào cũng dự kiến không được nơi thiết hạ cạm bẫy, mai phục tập kích!
Thanh phi, tức Thanh Hồ Thánh Vương, cảm ứng được ánh mắt Mạc Hành Đạo, nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, nhếch miệng cười một độ cong kiều mị, sau đó uyển chuyển hạ bái về phía thượng thiên.
Cúi đầu, mặt trăng lên.
Phong thanh tới, linh hồ hiện.
Trong hồ nước trong vắt phía dưới, chiếu rọi ra minh nguyệt to như khay bạc, thủy nguyệt đụng vào nhau, cấm tỏa thiên địa.
Thanh Hồ Thánh Vương và Hạ Hầu hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, lồng giam thuỷ nguyệt phong toả Hồng Vũ Tử và Mạc Hành Đạo. Mạc Hành Đạo căn bản không kịp bỏ chạy, đã bị phong bế đường lui.
Cảnh tượng trước mắt, Mạc Hành Đạo quá quen thuộc.
Năm đó ở Vô Tướng Tiên môn cùng đi săn Cổ Ma, Thanh Hồ Thánh Vương đã dùng Bái nguyệt yêu hồ thuật vây khốn ma thân.
Mạc Hành Đạo đã trợ Thanh Hồ Thánh Vương săn ma, bây giờ lại đích thân thể nghiệm uy lực thuật này.
Khi đó Thanh Hồ Thánh Vương cần mấy tên Nguyên anh bọn gã tương trợ, lúc này hoàn toàn là dựa vào sức một mình vây khốn hai người, uy lực không giảm trái lại còn tăng.
Trong lòng Mạc Hành Đạo hơi hồi hộp một chút, trong ánh mắt toát ra hoảng sợ, không chút do dự lùi gấp ra sau, đồng thời song chưởng giơ lên, hai tay hiện ra hắc khí nồng đậm, giống như hai đầu hắc long, từ lòng bàn tay tuôn ra, sau cùng hóa thành một mũi nhọn, hung hăng đâm tới bích chướng thuỷ nguyệt sau lưng.
Hồng Vũ Tử lúc này đã không còn quan tâm Mạc Hành Đạo, nhìn chằm chằm Hạ Hầu, ném sách vàng lên.
Sách này tên là Thiên Sơn Đồ Lục, khác với pháp bảo thường gặp, là một loại chí bảo phù đạo.
Tên như ý nghĩa, bảo vật này cũng là một loại phù đồ.
Tu giả tinh thông phù đạo, hết ngày dài lại đêm thâu miêu tả một loại thần phù, có thể hiển hóa ra hình bóng sơn phong, mỗi một đạo thần phù tương đương với chồng lên hư ảnh một ngọn núi, đồ lục vừa ra, mang theo lực lượng đáng sợ có thể so với thiên sơn.
Nếu người tu vi hơi yếu, sẽ bị nện thành thịt muối tại chỗ.
Nghe nói phù hình thần phù cũng không phức tạp, khó khăn là làm sao tổ hợp những thần phù này thành đồ lục, không phải đại năng phù đạo thì không thể làm được.
"Xoạt! Xoạt! Xoạt!"
Như có một bàn tay vô hình nhanh chóng lật qua trang sách, trong nháy mắt lật đến trang cuối cùng.
Mỗi khi lật qua một trang, sẽ có hư ảnh một tòa Hắc Sơn hiển hiện, dung nhập vào sơn ảnh trước đó.
Tầng tầng sơn ảnh xếp chồng, màu sắc càng ngày càng đậm, sau cùng không thể gọi là sơn ảnh, mà là một tòa sơn phong chân chính.
Giờ khắc này, Minh Nguyệt ở trên, linh hồ ở dưới, nhưng giữa Minh Nguyệt và linh hồ có một ngọn núi lớn đỉnh thiên lập địa, phảng phất tùy thời có thể đội xuyên Minh Nguyệt, rung sụp linh hồ!
'Ầm!'
Cự sơn màu đen chấn động, bỗng nhiên rơi gấp xuống.
Bị bóng tối cự sơn bao phủ, mạnh như Hạ Hầu cũng cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt, tâm thần chấn động.
Hạ Hầu lộ ra sát cơ, nếu phục sát, xuất thủ hẳn là sát chiêu, không giữ lại chút nào!
Khí huyết trên người y trùng thiên, thân ảnh nhảy lên, lại dung nhập vào trong hư ảnh Thần Lộc.
Thần Lộc phát ra tiếng gầm hưng phấn, tăng thêm mấy phần thần vận, ánh mắt càng thêm hung lệ, tốc độ tăng mạnh, đuổi theo trước khi cự sơn rơi xuống.
Sừng hươu tràn ngập huyết sắc, huyết quang ngập trời, hư không vặn vẹo, sừng hươu như một thanh đao nhọn, xé rách hư không, lưu lại tiếng xé gió chói tai, mục tiêu chính là thủ lĩnh yêu binh.
Hai mắt thủ lĩnh yêu binh sung huyết, tu vi nó vẻn vẹn là Động Huyền sơ kỳ, đối mặt là cường giả yêu tộc Động Huyền hậu kỳ, không thể tránh né
Bị đối phương mang tới áp chế thiên uy.
Nhiều năm sớm chiều ở chung, vô số lần diễn luyện, nó và khí tức yêu binh hòa làm một thể, dựa lưng vào Lục Đàn, đủ chống cự loại áp chế thiên uy này.
Nếu quân trận chỉnh tề, phối hợp cương trận phù đồ, dù cho Hồng Vũ Tử không xuất thủ, cũng có thể dây dưa đối phương một hồi.
Nhưng đối phương thừa dịp trận hình bất ổn mai phục tập kích, dẫn đến chiến cuộc rối loạn, thủ lĩnh yêu binh chỉ có lấy mệnh vật lộn với nhau.
Nó đứng thẳng lên, hai mắt mở trừng trừng, mắt to như chuông đồng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Binh mã Hồng Vũ Tử đều là tinh binh lương tướng, hung hãn không sợ chết, trung thành tuyệt đối với lão.
Cho dù lúc nguy cấp như vậy, yêu binh vẫn không mất đấu chí, dù bị chấn thương thổ huyết, cũng liều mạng đứng vững.
Giờ khắc này, yêu binh điên cuồng bức ra khí huyết, lòng bàn tay Hồng Vũ Tử hướng xuống phía dưới, đột nhiên nắm lại, linh lực điên cuồng rót vào. Dù trận hình hơi có vẻ tán loạn, khí huyết vẫn ngưng tụ thành một tấm huyết đồ, cuối cùng ngưng tụ thành một viên huyết ấn, chui vào mi tâm thủ lĩnh yêu binh.
Đây là một loại bí thuật mà khi nguy cấp mới có thể vận dụng.
Thủ lĩnh yêu binh với khí thế đại thịnh, dục huyết vọt lên, dáng người mạnh mẽ không chút lùi bước, ngang nhiên vọt tới Thần Lộc!
"Ầm!"
Thần Lộc và thủ lĩnh yêu binh va chạm, khiến lồng giam thuỷ nguyệt chấn động mãnh liệt.
Yêu binh cùng phun máu tươi, thậm chí có nhiều con ngửa mặt ngã quỵ, đánh mất chiến lực.
Kim đồng hoa báo gắt gao chống đỡ sừng hươu, lại không thể tránh né liên tục bị đẩy lui, huyết ấn băng tán, thất khiếu chảy máu.
May là cự sơn màu đen kịp thời rơi xuống, hung hăng đập trúng đầu Thần Lộc.
"Ầm!"
Thần Lộc chấn động toàn thân, khí thế lao tới lập tức bị ngăn trở.
Hồng Vũ Tử thừa cơ thôi động Lục Đàn, quang hoa thoáng hiện, thu tàn binh vào trong đàn.
Thần Lộc lắc lắc đầu, liếc qua Thanh Hồ Thánh Vương phía trên.
Ánh mắt giao nhau, nhị yêu đạt thành chung nhận thức, lần này tập kích Hồng Vũ Tử có thể tính là thất bại.
Không hổ là Tiên quan Đạo Đình, dù cho xông phá binh trận của lão, muốn chém giết lão cũng tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, trừ phi Hạ Hầu nguyện ý lấy mệnh tương bác.
Hạ Hầu đã sớm quyết đoán, một kích thành công thì thôi, nếu không thì rút, để tránh phức tạp.
Mà mục đích của bọn y đã đạt thành.
Minh Nguyệt nhoáng một cái, ánh trăng đột nhiên từ Cửu Hoàn Châu dời đi, tập trung vào Mạc Hành Đạo.
Mạc Hành Đạo cầm mộc chùy, vừa mới thừa dịp loạn phá vỡ lồng giam thủy nguyệt ra một cái khe, bị ánh trăng tập trung, mới biết ma thân năm đó tiếp nhận áp lực lớn cỡ nào.
Thân thể gã cứng ngắc, mắt lộ vẻ điên cuồng, thể nội truyền ra tiếng lôi minh, thân hình điên cuồng phình lên, đồng thời khí tức điên cuồng bộc phát, chịu áp lực của ánh trăng, sải bước bước ra lồng giam.
Nhưng trong nháy mắt thoát thân, con ngươi Mạc Hành Đạo đột nhiên co rụt lại.
Nhị yêu nhìn như mai phục Hồng Vũ Tử, kỳ thật mục tiêu chân chính là Mạc Hành Đạo, sao lại không có hậu thủ.
Không đợi Mạc Hành Đạo thấy rõ tình cảnh bên ngoài, liền cảm giác ác phong đập vào mặt, bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh vào giữa lồng ngực, bay ngược trở về.
Hai mắt Mạc Hành Đạo biến thành màu đen, miễn cưỡng đứng vững, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, Thanh Hồ Thánh Vương ngăn trước mặt, cười nói uyển chuyển nhìn gã.
Đối mặt hồ yêu tuyệt thế xinh đẹp này, Mạc Hành Đạo cũng không say mê, chỉ có hàn ý vô tận.
Gã vội vã nhìn về phía một chỗ khác chiến trường, tuyệt vọng phát hiện, trên mặt hồ chẳng biết lúc nào mọc lên bốn cây thiên trụ, Hồng Vũ Tử bị Hạ Hầu kéo chặt lấy, vây trong thiên trụ.
"Bản vương chờ ngươi đã lâu rồi."
Thanh âm băng lãnh truyền vào trong tai gã.
Đáy lòng Mạc Hành Đạo phát lạnh, miệng mở lớn, trong cổ bắn ra một ngụm Huyền khí, hóa thành phi đao trảm tới Thanh Hồ Thánh Vương, đồng thời hai tay chấn khởi, đang muốn liều chết phản kích, hoảng sợ phát hiện bị một luồng lực lượng quỷ dị xâm nhập thể nội.
Cỗ lực lượng kia du tẩu bên trong, những nơi đi qua, thân thể lại có xu thế thoát ly gã khống chế.
Thanh Hồ Thánh Vương cười tà mị, một vòng sáng từ trời rơi xuống, ngay chính giữa Huyền khí phi đao.