Chương 2697: Mặt kính
Chương 2697: Mặt kính
Trong di vật Mạc Hành Đạo không có chìa khoá, chứng tỏ gã đã bị Hồng Vũ Tử triệt để khống chế, không chỉ tiết lộ với Hồng Vũ Tử bí mật Hậu Thiên Linh Bảo, cũng đã giao nộp lên chìa khoá.
Đây là tình huống xấu nhất bọn họ dự đoán.
Chìa khoá trong tay Hồng Vũ Tử, bọn họ hoặc là toàn lực chém giết Hồng Vũ Tử, cướp đoạt chìa khoá, hoặc là vây khốn Hồng Vũ Tử trong một thời gian ngắn, mau chóng đoạt bảo.
Vây khốn sẽ có phong hiểm, thần thông bọn họ chưa hẳn có thể vây khốn Hồng Vũ Tử quá lâu, vạn nhất Hồng Vũ Tử thoát khốn sẽ quấy rối, còn phức tạp hơn.
Thanh Hồ Thánh Vương không nói một lời, nhìn về phía chiến trường, chờ Hạ Hầu quyết định.
Nàng không thể lệnh cho Hạ Hầu, chỉ có thể xem ý định của Hạ Hầu, có muốn tử chiến với Hồng Vũ Tử không.
Bốn thiên trụ đứng sừng sững trong hồ, bên trên là lãng nguyệt.
Một vị Tiên quan Đạo Đình Chính Tứ phẩm, một vị đi theo Yêu Vương Thiên Thu Vương, danh xưng đệ nhị yêu hầu của Thiên Thu Vương.
Lúc này lại không thấy thân ảnh hai vị cường giả đỉnh cao.
Ở giữa thiên trụ, khí huyết mờ mịt, có hai luồng khói trắng đen di chuyển, hình thành một vòng xoáy hai màu trắng đen.
Trung tâm vòng xoáy tỏa ra ánh sáng lung linh, tựa như muốn phá vỡ hai làn khói trắng đen ra, hiển nhiên là bảo quang do Cửu Hoàn Châu tán phát ra.
Mắt Thanh Hồ Thánh Vương uẩn thần mang, thấy rõ tình hình trong đó.
Trong chiến trường không thấy Hạ Hầu, chỉ có Thần Lộc, không biết là gã hợp thể với hư ảnh Thần Lộc, hay là chân thân hiển hoá ra.
Trên đầu Thần Lộc là hai mảnh sừng hươu, một đen một trắng, chia ra lấp lóe hắc bạch quang mang, hai làn khói trắng đen chính là xuất ra từ sừng hươu.
Hai làn khói trắng đen, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, dung hợp mang theo một lực hút kỳ dị.
Cửu Hoàn Châu chìm nổi trong vòng xoáy, mấy chuyến xông ra ngoài, đều bị hai làn khói trắng đen kéo lại, bám chặt lấy.
Cùng lúc đó, hai mắt và sừng Tuần Lộc, mắt trái đen nhánh, mắt phải thuần trắng, ngưng mắt nhìn cự sơn màu đen do Thiên Sơn Đồ Lục huyễn hóa thành, bắn ra hai đạo quang mang giống như ánh mắt thật sự.
Từng đạo hoa văn kỳ dị hiển hiện trong ánh mắt, rơi vào trên cự sơn màu đen.
Chẳng biết là thần thông Tuần Lộc, hay là một loại bảo vật đặc biệt nào đó, những hoa văn kia vặn vẹo, phác hoạ ra đồ án gần giống con mắt, lại trống rỗng sinh ra một cự nhãn.
Cự nhãn nửa trắng nửa đen, như là Thiên Mục, tập trung vào cự sơn màu đen, tản mát ra lực lượng vô hình, chống cự cự sơn màu đen liên tục va chạm.
Chân thân Thần Lộc ngăn giữa Hồng Vũ Tử và Mạc Hành Đạo, dùng sách lược nửa công nửa thủ, không cầu giết địch, chỉ ngăn trở Hồng Vũ Tử tiếp cận chiến trường bên kia.
Hồng Vũ Tử đứng dưới Cửu Hoàn Châu, mặc dù binh mã bị hao tổn, bản thân cũng không bị thụ thương.
Một tay lão huy động liên tục phất trần, một tay khác thì năm ngón tay như luân, ấn quyết liên biến.
Gần như trong chớp mắt, Cửu Hoàn Châu liên tiếp biến hóa ra quang mang bảy màu.
Bảo quang bảy màu với khí thế hùng hổ, không ngừng trùng kích làn khói trắng đen, cuối cùng thất quang hợp một, hình thành một đạo trường hồng bảy màu, hung hăng đụng vào trung tâm vòng xoáy đen trắng.
"Ầm!"
Vòng xoáy đột nhiên ngưng kết, hai làn khói trắng đen thậm chí có xu thế tán loạn.
Hạ Hầu thấy thế, trong lòng biết không ổn, nghiêm nghị gào thét, phun ra một đoàn khí tức xích hồng. Khí tức bỗng nhiên co vào, hình thành tia chớp màu đỏ, "Răng rắc" một tiếng, phá không ra, bổ trúng Cửu Hoàn Châu.
Bản tôn Hạ Hầu càng phấn khởi nâng lên móng trước, nửa người trên đứng thẳng lên, khí thế tăng vọt, trùng điệp đạp mạnh về phía trước.
Uy áp kinh người tuôn trào ra, hư không vặn vẹo, một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, đó là một chân hươu to lớn, cuồng đạp xuống!
Mắt thấy là sẽ bị chân hươu giẫm thành thịt muối.
Hồng Vũ Tử gặp nguy không loạn, trong mắt hiện lên dị sắc, rốt cuộc chờ được cơ hội, lập tức âm thầm bấm niệm quyết, thân ảnh nhoáng một cái, như cái bóng mờ đi.
Sau một khắc, Hồng Vũ Tử cứng tại chỗ, bỗng nhiên nhìn về phía chiến trường bên kia, một mặt ngạc nhiên.
Hạ Hầu dây dưa với lão, cũng bị lão kiềm chế, Mạc Hành Đạo chỉ đối mặt với một yêu hầu khác.
Yêu này cao hơn Mạc Hành Đạo một tiểu cảnh giới, Mạc Hành Đạo cho dù không địch lại, theo lý cũng có thể dây dưa một hồi.
Hồng Vũ Tử rốt cuộc ổn định trận cước, đang chuẩn bị dùng một loại bí thuật liên kích, truyền âm Mạc Hành Đạo liên thủ, một khi bí thuật thi triển ra, có hi vọng bức lui nhị yêu, thoát khỏi cục diện bất lợi.
Vạn lần không nghĩ tới, Mạc Hành Đạo lại không chịu nổi một kích, cơ hồ bị yêu hầu bên kia thuấn sát!
Như vậy có thể thấy được, lần này phục kích tuyệt không phải chuyện ngoài ý muốn, đối thủ tất nhiên nhận ra Mạc Hành Đạo, hiểu rõ nhược điểm của gã.
Mạc Hành Đạo chết, dẫn đến tình cảnh Hồng Vũ Tử càng thêm bất lợi, thần sắc lão vô cùng ngưng trọng.
Hạ Hầu cũng biết được kết quả bên kia, nghe được Thanh Hồ Thánh Vương truyền âm.
Gã nhìn chằm chằm Hồng Vũ Tử, ánh mắt lấp lóe.
Chuyến này nếu mang theo mấy người trợ giúp, gã chắc chắn lựa chọn lưu lại, nhất cổ tác khí săn giết Hồng Vũ Tử!
Lại cân nhắc, gã phải bỏ ra đại giới cỡ nào mới có thể trảm sát lão, có ảnh hưởng gì tới đoạt bảo không.
Hồng Vũ Tử mặc dù rơi vào hạ phong, vẫn có sức hoàn thủ, binh mã của lão chỉ bị thụ thương, một khi Hồng Vũ Tử hạ quyết tâm hiến tế binh mã, thi triển tuyệt mệnh thuật, uy lực khó liệu.
Hạ Hầu không chần chờ quá lâu, đưa ra quyết định, hạ lệnh: "Bày trận!"
Đáy mắt Thanh Hồ Thánh Vương hiện lên vẻ thất vọng, nhưng không phản bác, đối với Hạ Hầu nói gì nghe nấy, thả người bay về phía lãng nguyệt.
Nửa đường, nàng hiển hóa thân yêu hồ, như trăng trong tiên hồ, đuôi hồ nhẹ lay động, lập tức phân hoá ra bốn đạo hồ ảnh.
Hồ ảnh đắm chìm trong ánh trăng, linh động như thực, chia ra hướng về bốn thiên trụ, hiện lên tư thế bái nguyệt, đứng trên chóp đỉnh thiên trụ, như là pho tượng.
Phân ra hồ ảnh, thần sắc Thanh Hồ Thánh Vương lập tức có chút uể oải, quát lớn: "Nhanh!"
Thần Lộc đã sớm chuẩn bị, bốn vó nhảy lên, bay ngược ra sau, từ thể nội bức ra một đoàn tinh huyết, cũng chia ra làm bốn, dung nhập vào bốn thiên trụ.
Trung tâm thiên trụ lập tức hiện ra bốn huyết sắc lộc ảnh, phối hợp với hồ ảnh, hình thành Phong tuyệt đại trận.
Thần sắc Hồng Vũ Tử khẽ biến, cảm thấy không ổn, ngự sử Cửu Hoàn Châu và cự sơn màu đen vội xông ra phía ngoài, đáng tiếc đã chậm một bước.
"Rầm Ào Ào!"
Nước hồ dâng lên, dưới ánh trăng sáng rực buông xuống, Phong tuyệt đại trận triệt để thành hình, vây Hồng Vũ Tử trong trận.
Thanh Hồ Thánh Vương nhanh nhẹn rơi xuống.
Hạ Hầu cũng thay đổi thành nhân hình, sắc mặt lộ ra mấy phần tái nhợt, tinh huyết bày trận cũng là tiêu hao không nhỏ với gã, nhưng so với thụ thương thì trả giá chút này không đáng là gì.
Nhị yêu liên thủ thi triển Phong tuyệt đại trận, khó thương tổn địch trong trận, nhưng thắng ở kiên cố, mà càng ngày càng nhiều bóng người bị yêu huyết hấp dẫn tới, nhào vào trong trận, ảnh hưởng Hồng Vũ Tử phá trận.
Hồng Vũ Tử trong thời gian ngắn tuyệt khó mà thoát khốn!
"Đi mau!"
Thời gian cấp bách, Hạ Hầu nhìn đại trận một chút, lập tức ra lệnh Thanh Hồ Thánh Vương dẫn đường.
Hai người cấp tốc rút lui, nhanh chóng xuyên thẳng qua huyễn cảnh, càng chạy càng sâu, rất nhanh tới trước một chỗ huyễn cảnh.
Huyễn cảnh này rất đặc biệt, giống như một tấm gương trong hư không, mặt kính tròn trịa, treo giữa hư không.
Bình thường chỉ có thể nhìn thấy một đầu dây nhỏ.
Bất luận trên mặt kính hay là phía dưới, đều có thể nhìn thấy mặt kính, cùng với cái bóng chiếu rọi trong kính.
Mặt kính phi thường yên lặng, bọn gã cách mặt kính rất gần, cũng không cảm giác được nguy hiểm.
"Chính là chỗ này!"
Thanh Hồ Thánh Vương chỉ mặt kính.