Chương 2702: Kiếm đoạn linh cơ
Chương 2702: Kiếm đoạn linh cơ
Thất Túc Phân Dã kiếm trận đại danh đỉnh đỉnh của Vô Tướng Tiên môn, Thanh Hồ Thánh Vương sao lại không biết.
Bên trên Đế Thụ Sơn, lúc ra tay với Tần Tang, nàng nhìn ra Tần Tang thành thạo điêu luyện Thất Túc Phân Dã kiếm trận.
Lúc nàng tìm hiểu về Tần Tang, ý đồ tìm truyền thừa của môn kiếm trận này trong Kim Tướng Điện, nhưng không thu hoạch được gì.
Hắn vậy mà xuất hiện ở đây!
Hắn Hóa Thần bằng cách nào? Dùng biện pháp gì đi tới giới này? Lúc nào thông đồng với Mạc Hành Đạo?
Thanh Hồ Thánh Vương không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này, bởi vì nàng biết nguy cơ lớn nhất đời sắp xảy ra.
Vì đối phó Hạ Hầu, nàng hầu như dùng toàn lực, hiện tại tam pháp thân còn đang kết trận vây khốn Hạ Hầu.
Nàng là một con yêu hồ bình thường, từng bước một leo lên đỉnh phong, không chỉ dựa vào mưu lược và sự tàn nhẫn, vẫn còn cái nhìn nhạy bén, cùng với nắm chắc thời cơ.
Bởi thế nàng mới hiểu được Tần Tang lựa chọn thời cơ xảo trá bao nhiêu, xuất thủ tàn nhẫn cỡ nào.
Tần Tang diệt sát xà yêu trong nháy mắt, đảo loạn yêu trận, triệt để đoạn mất khả năng dùng ngoại lực của nàng, sau đó kéo nào vào trong kiếm trận, phòng ngừa nàng một lần nữa quay qua liên thủ với Hạ Hầu.
Thời khắc này, nàng tứ cố vô thân.
Bất quá, Hạ Hầu thoát khốn chỉ trong chớp mắt, Thanh Hồ Thánh Vương không tin Tần Tang bởi vì cừu hận mà từ bỏ trọng bảo, cam tâm để Hạ Hầu lấy Ngũ Hành Miện.
Mạc Hành Đạo hầu như nửa tàn phế, chỉ có thể đồ sát yêu binh, căn bản không thể lấy Ngũ Hành Miện, nàng còn cơ hội!
Hai mắt Thanh Hồ Thánh Vương hiện lên vẻ tàn khốc.
Kiếm tinh lấp lóe.
Thất túc đồng đều bắn ra tinh quang loá mắt, nhất là Thủ Tinh sáng ngời nhất.
Bảy viên Thủ Tinh càng ngày càng sáng, ngay sau đó nhân ảnh hư ảo hiện ra.
Bảy nhân ảnh đều là Tần Tang, đúng là bảy đạo kiếm phách của hắn.
Bọn hắn nhìn chăm chú Thanh Hồ Thánh Vương dưới bầu trời sao, ánh mắt hơi trống rỗng, nhưng kiếm phách tỏa ra sát ý vô tận, bất luận kẻ nào đều không dám coi nhẹ.
Nhìn thấy bảy đạo kiếm phách, Thanh Hồ Thánh Vương càng thêm bất an.
Tần Tang có thể lấy sức một mình bày ra kiếm trận hoàn chỉnh, nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng không phải ngọn nguồn làm nàng bất an.
Thất Túc Phân Dã Kiếm Trận có thể phong tuyệt thiên địa, trận pháp chuyên để vây khốn.
Nếu Tần Tang chỉ muốn vây khốn nàng, hẳn sẽ để bảy đạo kiếm phách ẩn thân trong kiếm tinh, như thế phá trận sẽ khó hơn.
Lúc này bảy đạo kiếm phách lại hiện thân.
Chỉ thấy bảy đạo kiếm phách đồng thời kết động kiếm quyết, kiếm tinh lập tức tỏa sáng tinh quang lóe mắt.
Hôi Oanh kiếm ẩn trong kiếm trận, tựa hồ cảm nhận được sát ý của chủ nhân, tranh tranh không rừng reo vang.
Bầu trời đêm sáng như ban ngày!
Bảy viên tinh tú tựa như bảy chuôi cự kiếm huy hoàng, bắn ra kiếm ý kinh người.
Kiếm ý tập trung Thanh Hồ Thánh Vương, sau đó bỗng nhiên tinh lạc.
'Vù!'
Thanh Hồ Thánh Vương nhíu chặt mày, trong mắt nàng, ánh sao đầy trời biến mất, chỉ có bảy thanh thần kiếm.
Không đúng, trung tâm bảy thanh thần kiếm, vẫn còn một thanh kiếm nữa!
Thanh kiếm kia dung nạp kiếm uy của bảy thanh thần kiếm, trở thành hạch tâm của kiếm trận, vô tận tinh quang bị thanh kiếm này hấp dẫn, từ trong kiếm truyền ra tiếng hổ gầm kinh thiên động địa.
Trong giây lát, tinh quang vặn vẹo, huyễn hóa ra một con Bạch Hổ, như hung thần tuyệt thế, nhảy vọt xuống!
Cùng lúc đó, một đạo tinh quang không chút thua kém lôi điện, xé rách hư không, xông vào đại trận.
Tần Tang một thân lông xanh bồng bềnh, phi tốc tới gần, khí thế kinh người kếp hợp Bạch Hổ hung thần, tập trung ngay Thanh Hồ Thánh Vương, không che giấu sát ý chút nào.
Tâm thần chấn động, Thanh Hồ Thánh Vương vội vàng quăng ngân hoàn kia lên.
Vòng sáng run nhè nhẹ, hóa thành lưu quang đón lấy Bạch Hổ, trong nháy mắt tiếp xúc Bạch Hổ, vòng sáng chợt phóng đại.
Thanh Hồ Thánh Vương liên tục kết động ấn quyết, khí tức gấp rút, sắc mặt bỗng nhiên không máu, vòng sáng kia lập tức thít chặt, bọc lên cổ Bạch Hổ.
Nàng không tiếc bất cứ giá nào cản trở Bạch Hổ hung thần.
Tần Tang đã có tâm giết nàng, kiếm trận sẽ có sơ hở, chỉ cần ngăn cản sát chiêu này, muốn rời khỏi kiếm trận, chưa hẳn không có hi vọng.
Cùng lúc đó, Thanh Hồ Thánh Vương biến hóa nhanh chóng, hiện ra yêu thân Thanh Hồ.
Hình thể Thanh Hồ không kém hồ ly bình thường bao nhiêu, nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc không hiểu.
Nàng ngẩng đầu lên thật cao, trong miệng phát ra thanh âm khó hiểu, mi tâm hiển hiện một điểm bạch quang.
Trong bạch quang là một ấn ký hình hồ ly.
Ấn ký bay ra khỏi mi tâm của Thanh Hồ, bay lên không trung, như một vòng Minh Nguyệt, rõ ràng nhìn thấy một con yêu hồ trong Minh Nguyệt.
Thanh Hồ đồng thời đánh ra một đoàn ôn ngọc, mềm mại như nước, dung nhập Minh Nguyệt, bị yêu hồ trong Minh Nguyệt hấp thu hầu như không còn.
Sau đó yêu hồ trong trăng biến thành huyết hồ, bắn ra khí tức hung lệ kinh người, bước ra một bước, thân thể hóa to, gào thét một tiếng bén nhọn, lao thẳng tới Tần Tang.
Đồng thời, Thanh Hồ còn ngưng mắt nhìn Tần Tang, hai mắt hiển hiện nồng đậm mị ý.
Thuật mị hoặc của nàng từng thất thủ trước Tần Tang, bất quá khi đó do pháp thân thi triển.
Hiện tại bản thể xuất thủ, không giữ lại chút nào, chỉ cần ảnh hưởng Tần Tang một chớp mắt, nàng liền có cơ hội thoát thân, thậm chí chuyển bại thành thắng cũng chưa biết chừng!
Ai ngờ, ánh mắt của Tần Tang vẫn đạm mạc như cũ, không chút gợn sóng nào, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sau một khắc, một màn làm cho Thanh Hồ càng thêm khiếp sợ xuất hiện.
Huyết hồ tới gần, Tần Tang không tránh không né, toàn thân hiển hiện nhàn nhạt bảo quang, màu sắc trong sáng tinh khiết.
Bảo quang chiếu rọi xuống, lông xanh trở nên trong suốt, trong ngoài rõ triệt, tịnh như Lưu Ly.
Kim Cương Lưu Ly thân!
Hai mắt của Tần Tang như thủy tinh, không nhìn thấy ba động, tốc độ không giảm trái lại còn tăng, trực tiếp phóng tới huyết hồ, cánh tay phải nhẹ nhàng nâng lên, vỗ một chưởng.
Ầm!
Chưởng đánh lên mặt huyết hồ.
Hào quang Lưu Ly hội tụ trong lòng bàn tay, một cỗ lực lượng tuyệt cường bộc phát, như ấn mà không phải ấn, hoặc nói chư ấn hợp nhất, không còn câu nệ ấn.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Thanh Hồ, huyết hồ kêu gào một tiếng thê lương, cái đầu xuất hiện vết rạn rậm rạp, khí tức hung lệ bị một cỗ khí thế mạnh hơn trấn áp, trong tiếng nổ vang, bị Tần Tang cứng rắn đánh lui.
Lôi quang đến gần trong nháy mắt.
Thanh Hồ lần đầu lộ ra vẻ hoảng sợ, bộ lông toàn thân cuồng vũ, trải qua một loại tương liên kỳ dị như sợi tơ, kết thành nhuyễn giáp, làm ra chống đỡ sau cùng.
Nghênh đón lại là một chưởng đơn giản.
Nhuyễn giáp vỡ tan, thổ huyết bay đi, còn chưa ổn định thân hình, chợt cảm nhận được vô tận sát ý đến gần, tâm thần đại chấn.
Hôi Oanh kiếm chẳng biết xuất hiện trên đỉnh đầu Thanh Hồ từ lúc nào, bảy đạo kiếm phách kết Thất Phách Sát Trận.
Nháy mắt, kiếm ra!
Vèo!
Kiếm quang đan xen, sát khí ngập trời.
Toái giáp tung bay như lá rơi trong gió, máu tươi bắn tung toé, hai mắt của Thanh Hồ cứng ngắc.
Một vết thương gần như chém xuyên qua toàn thân Thanh Hồ, nhìn thấy mà giật mình, nghiêng đầu ngã quỵ.
Ngoài cung điện.
Bên trong loạn lưu, chợt có thanh quang lấp lóe, một con Thanh Hồ hư ảo lặng yên hiển hiện.
Trong mắt nàng vẻ hoảng sợ chưa tiêu, vừa muốn chạy trốn, chợt có một đạo kiếm quang lóe lên ngay mi tâm, thoáng chốc cứng ngắc, sinh cơ đoạn tuyệt!
Trong cung điện.
Tần Tang chầm chậm quay người, lạnh lùng nhìn về phía ngoài điện.
Một kiếm này, là kiếm thuật hắn lĩnh ngộ ra từ Thừa Ảnh kiếm.
Trong phạm vi nhất định, một chiêu kiếm tỏa linh cơ, người mà hắn động sát tâm, sẽ bị hắn cảm ứng, đối thủ của hắn chỉ cần bị kiếm ý tập trung, vô luận thuấn di đi dâu, hoặc phân hình hóa ảnh, hoàn toàn vô hiệu.
Trừ phi trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi mà hắn cảm ứng.
Hắn hiểu rõ Thanh Hồ Thánh Vương, chỉ cần có một chút hi vọng sống, hồ này nhất định nắm chắc.
Đồng dạng, nếu biết mình phải chết không thể nghi ngờ, nàng sẽ tự bạo, trước khi chết cũng muốn gặm một khối thịt trên người địch nhân.
Đằng sau vẫn còn một cường địch, Tần Tang cần tốc chiến tốc thắng, không dự định sẽ lưỡng bại câu thương.
Cho nên Tần Tang cố ý để lại một sơ hở khi thi triển Thất Phách Sát Trận.
Sinh lộ, cũng là tuyệt lộ!
--- ---