Chương 2704: Thanh Loan hiện
Chương 2704: Thanh Loan hiện
Thân ảnh Tần Tang mơ hồ, tiến lên phía trước, không thi triển lôi độn, vẫn thể hiện ra được khí thế cường đại, uy áp tứ phương.
Con ngươi của Hạ Hầu co rụt lại, liếc mắt nhìn Ngũ Hành Miện trên đài.
Chỉ nhìn cử động cẩn thận của Thanh Hồ Thánh Vương, bọn hắn cũng đoán được, bảo vật này khẳng định không dễ thu lấy, hơi không cẩn thận sẽ dẫn tới phản phệ khó mà chịu nổi.
Gã và Tần Tang không dám tùy tiện thu bảo, thậm chí còn phòng ngừa chọc giận khí linh, nếu không khí linh rất có thể trở thành đồng lõa của đối phương.
Chuyện cho tới bây giờ, phải nhìn thực lực của ai mạnh hơn, đánh lui thậm chí chém giết đối thủ!
Tần Tang thể hiện ra sự tự tin mạnh mẽ, Hạ Hầu không cam lòng yếu thế, nó biến thân thành hắc lộc, thực lực đã khôi phục toàn thịnh.
Đầu hươu hơi hạ xuống, đôi sừng hươu bắn ra hắc quang, hắc khí hiện lên, lập lại chiêu cũ, muốn ngưng tụ vòng xoáy.
'Vù vù...'
Gió giục mây vần, hắc khí gào thét.
Trước mặt Tần Tang nổi lên mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời.
Hắc khí muốn nuốt hết Tần Tang, trong hắc khí, dần dần ngưng tụ ra vòng xoáy hình thức ban đầu.
Đúng lúc này, chợt có một đạo lưu quang bắn vào trung tâm vòng xoáy.
Đạo lưu quang này tinh tế dị thường, xuất từ đan điền của Tần Tang, chính là Thiên Mục Thần Quang.
Thần quang phá pháp, lúc đối mặt Thanh Hồ Thánh Vương đã vận sức chờ phát động, chỉ là một mực chưa xuất thủ.
So sánh với hắc khí thì Thiên Mục thần quang rất nhỏ yếu, nhưng khi đâm vào trong vòng xoáy, vòng xoáy hắc khí bỗng nhiên bạo tán.
'Ầm' một tiếng, hắc khí đại tỏa.
Hạ Hầu trơ mắt nhìn Tần Tang phá vỡ hắc khí, sau đó dùng lôi độn thuật cực tốc tới gần, lập tức kinh hãi, vội vã lui lại, há miệng phun ra một đám khí màu đỏ hồng, hóa thành lôi điện, đánh tới mặt Tần Tang.
Tần Tang chỉ nhìn thấy phía trước một mảnh màu đỏ, lệ phong thổi lên mặt, hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải vặn một cái, trọng quyền hung hăng đánh tới lôi điện.
Một tiếng phích lịch vang lên, quyền phong va chạm lôi điện màu đỏ, lôi điện dừng lại, sau đó đứt từng khúc.
Khí thế của Tần Tang vẫn lạnh thấu xương như cũ, tiếp tục vọt mạnh đến.
Hạ Hầu tận mắt thấy hạ tràng của Thanh Hồ Thánh Vương, sao lại không phòng bị chút nào, sớm đã âm thầm thi triển thần thông, Tần Tang có ý định tiếp cận, nó không phải không nó cơ hội!
Sau lưng nó hiện lên quang hóa.
Kỳ quang bốc hơi, một lộc ảnh hai màu trắng đen ra sức vọt lên, hai chân đạp mạnh xuống.
Tần Tang lập tức cảm nhận được uy áp kinh người ập tới, bị bóng đen bao phủ, trên đỉnh đầu trống rỗng xuất hiện chân hưu to lớn, phá không đạp xuống!
Người bình thường trúng một kích này, nhất định sẽ bị giẫm thành thịt nát.
Tần Tang khẽ ngẩng đầu, trong bóng tối nhìn không ra sắc mặt của hắn, chỉ có đôi mắt tĩnh mịch, song quyền nhắm ngay chân hưu đánh ra.
Một kích này, hai cánh tay đều vang vọng lên tiếng xương cốt, như lôi âm lại như tiếng ngọc thanh thúy.
Ngay đầu song quyền, hư không vặn vẹo biến hình, uy lực cương mãnh vô song, lại yếu đuối như nước, cương nhu song hành.
Quyền chân chạm nhau.
Một đoàn hắc quang bộc phát, Tần Tang bị rơi xuống, nhưng thân hình bất loạn, sau đó lùi lại ba bước.
Chân hưu mang uy lực còn lại đạp thật mạnh xuống trước mặt Tần Tang, sau đó chợt tiêu tán, chưa thể đả thương hắn.
"Tê!"
Hạ Hầu lộ vẻ chấn kinh, nó không nghĩ tới Tần Tang ứng đối dễ dàng như vậy.
Môn thần thông này chính là nó đắc ý nhất.
Nó lĩnh ngộ ra lộc ảnh dù không phải pháp tướng, nhưng một kích này, còn ẩn chứa lĩnh ngộ thiên địa của bản thân, ẩn chứa thiên uy, là thần thông cường đại nhất.
Đối thủ cảnh giới thấp hơn, muốn đứng trước áp bách thiên uy, trong lúc vô hình sẽ thấp hơn một đầu.
Thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng Hạ Hầu nhìn thấu lai lịch của hắn, hoàn toàn chỉ dựa vào thần thông đạo thuật và ngoại vật.
Hai bên lĩnh ngộ thiên địa chênh lệch nhau, rất khó thông qua đạo thuật thần thông xóa bỏ.
Nếu không phải Ngũ Hành Miện phản kích quá mức lăng lệ, nó sẽ không bị động để cho Thanh Hồ đánh lén, bị buộc dùng thần thông bản mệnh như vậy.
Thế nhưng, đối phương lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, uy lực của song quyền, không có dấu hiệu bị áp chế.
Hạ Hầu lộ vẻ dị dạng, đối phương không bị thiên uy áp chế, chứng tỏ chênh lệch cảnh giới bị san bằng.
"Vèo!"
Tần Tang đạp chân xuống, nghịch thế bay lên.
Hắn biểu lộ hưng phấn, cảm giác đến từ lĩnh ngộ trong chém giết, sau khi giết Thanh Hồ Thánh Vương, loại thư sướng kia, hơn xa săn giết hung thú.
Giết cừu nhân!
Người tranh đoạt cơ duyên, cũng giết!
Tần Tang hiểu rõ, trước mắt dường như hiện lên thân ảnh của người sáng chế ra công pháp Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Người kia đi ra từ núi thây biển máu, thanh tỉnh từ vô biên giết chóc, sau đó thu liễm sát tính, tàng kiếm vào vỏ, xuất kiếm tất có nhân.
Một khi xuất kiếm, vô luận nhiều địch nhân mạnh, đều không sợ hãi, thẳng tiến không lùi.
Một trận chiến đoạn nhân quả!
Ánh mắt của Tần Tang càng ngày càng sáng, hiếm thấy hắn hét dài một tiếng, khí thế như hồng.
Thần sắc của hắc lộc đọng lại, lại có cảm giác bị Tần Tang áp chế, không khỏi tức giận hừ một tiếng:
"Dựa vào thần thông mà quát tháo, ta thật muốn xem ngươi chịu được bao lâu!"
Nó nhìn ra Tần Tang không phải tu sĩ lực đạo đơn thuần, hắc hỏa thì bình thường, chỉ có linh bảo và kiếm trận uy hiếp được nó, nhưng bị giới hạn trong tu vi của đối phương.
Chân chính để nó kiêng kị, là Đại Kim Cương Luân Ấn, thi triển đại thần thông này sẽ tiêu hao rất nhiều, mà khí huyết của đối phương không bằng nó!
Trong tiếng hừ lạnh, lộc ảnh hạ xuống, dung hợp cùng chân thân của Hạ Hầu.
Bộ dáng hắc lộc vẫn như cũ, không biến hóa thêm, nhưng bộ lông lấp léo quang trạch, khí tức ngược lại nội liễm hơn nữa.
Tiếp theo, Hạ Hầu đón tiếp Tần Tang, nhảy lên cao, trong hư không lưu lại đạo đạo tàn ảnh, sừng hươu như kiếm đâm thẳng tới đầu của Tần Tang.
Trong mắt Tần Tang, Thanh Hồ và Hạ Hầu chẳng khác nhau, trong hưng phấn mang theo bình tĩnh, chân bảo tàn phiến dời chuyển lên tay, trở bàn tay đè sừng hươu lại, thân thể rung mạnh.
Trong nháy mắt, một người một lộc chiến thành một đoàn, hai vị cường giả Hóa Thần kỳ, lại triển khai vật lộn.
Bên trong đại điện trống trải, Ngũ Hành Miện lẳng lặng phiêu phù trên đài, chứng kiến trận chiến.
Một đoàn ô quang không ngừng di động trong đại điện, chỉ nhìn thấy hư ảnh của hai người lấp lóe trong ô quang, khó mà phân biệt chân thân.
Một trận chiến kéo dài, chưa thể phân ra thắng bại.
Tần Tang tựa hồ hết biện pháp, ngoại trừ ngẫu nhiên động kiếm, không còn thủ đoạn cường đại hơn.
Hạ Hầu biết Tần Tang đang tiêu hao, còn kiêng kị Thiên Mục thần quang, rất ít thi triển thần thông.
Đang lúc khó phân thắng bại, hai mắt Hạ Hầu chợt hiện dị sắc, sừng hươu tróc ra hai mảnh, trong nháy mắt hợp hai làm một, như một chiếc quạt hương bồ, nhắm ngay Tần Tang đánh một cái.
Lần này quá đột ngột.
Lúc phục kích Hồng Vũ Tử, bị Thanh Hồ Thánh Vương ám toán, nó không dùng chiêu này.
Tiếng gió rít gào, hình thành lốc xoáy chung quanh Tần Tang, nhất thời bị vây khốn, hắn cảm nhận được lực lượng trói buộc lớn lao.
Măm mũi sừng hươu lấp lóe hàn quang, bắn ra năm đạo nguyệt nha như đao quang.
Trong phút chốc, nguyệt nha đan xen nhau.
Mỗi đạo nguyệt nha đều như vết nứt không gian, mảnh vỡ chân bảo dù ngăn cản được một đạo, vẫn không thể ngăn được năm đạo.
Hạ Hầu nhìn Tần Tang chằm chằm, hai mắt lộ ra hung quang, liếm môi một cái, sắc mặt chợt cứng đờ.
Bên trong lốc xoáy, truyền ra một tiếng phượng gáy to rõ.
Một con Thanh Loan sải cánh bay lên cao, nhìn lốc xoáy như không có, lông vũ lập lòe, tản mát thần vận, làm cho Hạ Hầu nghĩ đến Thanh Loan trong ảnh lưu niệm.
Thanh Loan sải rộng hai cánh, tiếp theo đáp xuống, hóa thành một đạo thanh quang, nhìn về phía Tần Tang.
Sau một khắc, bên trong lốc xoáy, bộc phát một cỗ khí tức tuyệt cường!