Chương 2710: Kinh sợ thối lui
Chương 2710: Kinh sợ thối lui
Nhờ Sư Tử Ấn, vết thương trên người hắn khôi phục rất tốt, hai mắt trừng trừng nhìn Hồng Vũ Tử, hơi thở hổn hển, nhìn như đang do dự, cân nhắc cái gì.
Hồng Vũ Tử liên tiếp thối lui đến sát mặt kính, Cửu Hoàn Châu lấp lóe bảo quang, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Sau cùng, Tần Tang quyết định, thu hồi ánh mắt từ trên người Hồng Vũ Tử, quay đầu bay đến mặt kính.
Mặt kính đưa đến một huyễn cảnh khác, trong huyễn cảnh tràn ngập bụi mù màu xám, bụi mù nặng nề che khuất bầu trời, phảng phất như một khu vực cát xám, hình thành một bức tường màu xám.
Thấy Tần Tang muốn đi vào khu vực cát xám, Hồng Vũ Tử lộ vẻ chần chờ, há miệng nói: "Vị đạo hữu này..."
'Vù!'
Tần Tang dừng bước, bỗng nhiên quay đầu.
Hai mắt bộc phát hào quang hung ác, như hai thanh lợi kiếm đâm tới.
Hồng Vũ Tử không khỏi trì trệ, bằng tâm trí của mình, đương nhiên sẽ không bị ánh mắt hù dọa, nhưng chiến tích của đối phương quá mức kinh người.
Cho dù có lợi dụng ngoại lực, liên trảm tam yêu, thường nhân khó mà tưởng tượng.
Ngay lúc Hồng Vũ Tử chần chờ, Tần Tang chậm rãi lui vào khu vực Sa xám, thân ảnh bị bụi mù bao phủ.
Hồng Vũ Tử cuối cùng lựa chọn không ngăn cản.
Rời khỏi cảm giác của Hồng Vũ Tử, Tần Tang quay người, gọi ra Phượng dực, lôi quang chợt hiện, toàn lực thôi động lôi độn thuật, lao vùn vụt trong cát xám.
Không gian Sa xám cách chỗ hắn bố trí cạm bẫy không quá xa, Tần Tang không ngừng nghỉ, phi hành xuyên qua từng huyễn cảnh một, cuối cùng trở lại 'Huyễn cảnh Lồng giam'.
Thiên Mục Điệp một mực nhìn chằm chằm đằng sau, không thấy ai đuổi theo, xem ra Hồng Vũ Tử quả thật bị hắn phô trương thanh thế, kinh sợ thối lui.
Tần Tang nhẹ nhàng thở một hơi, khoanh chân ngồi xuống trung tâm lồng giam, hiệu quả của Sư Tử Ấn đang tiêu tán, vết thương lập tức chuyển biến xấu, cảm giác suy yếu lan tràn toàn thân.
Thương thế càng thêm nghiêm trọng hơn, Tần Tang phất tay lấy ra vài bình ngọc, mặc kệ đan dược chữa thương loại nào, đều dùng hết, nghĩ hết tất cả biện pháp chữa thương.
Nơi đây không cách nào ẩn thân, không phải nơi lưu lại lâu.
Lấy tốc độ nhanh nhất đè thương thế xuống, khôi phục chân nguyên, Tần Tang đứng lên.
Khi quyết định phục kích Hồng Vũ Tử, Tần Tang liền làm xong chuẩn bị để rút lui, hắn dựa theo con đường cố định từ trước trở về cánh đồng hoa.
Dù vậy, Tần Tang vẫn hành động vô cùng cẩn thận, để tránh đụng phải Hồng Vũ Tử.
Cả đường trôi chảy, bình yên trở lại cánh đồng hoa, mở ra đại trận, mới xem như chân chính an toàn.
Đi vào động phủ, Tần Tang ngồi bên trên bồ đoàn, thần sắc lộ ra mỏi mệt, trận chiến vừa qua hắn không chỉ bị trọng thương, tâm lực tiêu hao cũng cực lớn.
Hắn hiếm khi làm hiểm, lần này liên trảm ba yêu, có thể nói đang nhảy múa trên lưỡi đao, bất luận khâu nào đều không thể phạm sai lầm.
Một khi thất thủ, dù không đến vạn kiếp bất phục, nhưng chắc chắn không lấy được Ngũ Hành Miện.
Tĩnh tọa một lát, Tần Tang huy kiếm, mở ra một gian tĩnh thất ở bên cạnh, gọi Mạc Hành Đạo ra.
Mạc Hành Đạo nhìn thấy động phủ, chẳng biết đang ở đâu, nghi hoặc nhìn chung quanh.
Tần Tang nói: "Mạc đạo hữu, nơi này là chỗ đặt chân tạm thời của Tần mỗ trong Trị Đàn, đạo hữu điều tức trước, Tần mỗ cần mau chóng chữa thương."
Mạc Hành Đạo ẩn thân trong Lục Đàn, Tần Tang đã lập lời thề, không khống chế Mạc Hành Đạo, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Tần Tang cũng cân nhắc, Lục Đàn của hắn đặc biệt, liên quan đến bí mật Ngọc Phật, không thể để cho Mạc Hành Đạo lưu lại cánh đồng hoa lâu.
Sau khi thương thế lành, hắn sẽ đưa Mạc Hành Đạo rời khỏi Nghiệt Nguyên, chọn nơi an trí, trước trợ Mạc Hành Đạo khôi phục thực lực, sau này lại suy nghĩ chuyện thăm dò Trị Đàn.
"Tại hạ nghe theo đạo hữu an bài."
Mạc Hành Đạo biến hóa thành hình người, chắp tay thi cái lễ, thấy khí tức của Tần Tang phập phồng không ngừng, biết hắn nóng lòng chữa thương, không nói nhiều nữa, đi vào trong tĩnh thất.
Cửa đá khép lại, bị trận cấm phong tỏa.
Xếp bằng ngồi xuống, ánh mắt Mạc Hành Đạo lộ vẻ xa xôi, đủ loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến.
Gã nhớ lại khi mình còn nhỏ, nhớ lại quá trình quật khởi tại Bắc Hoang, không được như ý cùng đắc ý.
Từng bị người khác liên thủ ám toán, cuối cùng giết ra đường máu, xông ra danh hào tán tu đệ nhất Bắc Hoang.
Không có gì bất ngờ xảy ra, quãng đời còn lại tiếp tục bôn ba, có lẽ có một cơ hội Hóa Thần.
Từ khi đáp ứng Tô Tử Nam, thuyền xuôi Nam bộ, gặp được cơ duyên, cũng sửa vận mệnh của mình.
Trên Giao Dịch hội đổi được Âm Dương Khôi Tinh, cướp được Linh Tê quả trên Đế Thụ Sơn, còn được hai vị Hóa Thần cho biết nguy cơ ma âm, không tiếc hết thảy cưỡng ép vượt qua thiên kiếp…
Cả đời không muốn bị người khác khống chế, cam nguyện làm tán tu, lại thân bất do kỷ.
Gã liều mạng chống lại, cuối cùng vẫn đến tình cảnh này.
Mạc Hành Đạo nghĩ về Tần Tang.
Tâm thần vô cùng chấn động.
Năm đó Tần Tang suýt nữa chết trong tay Thanh Hồ Thánh Vương, hiểm tử hoàn sinh, rõ mồn một trước mắt, ngày nay có thể liên trảm tam yêu.
Đại yêu Hóa Thần hậu kỳ chết bởi tay Tần Tang!
Lúc họa loạn trong Vô Tướng Tiên môn, thực lực của hai người kém nhau không nhiều, trùng phùng khi đến dị giới, bọn hắn lại cách nhau như trời và đất.
Mạc Hành Đạo nghĩ người mà xót cho thân, xa xôi ai thán, chợt phấn chấn tinh thần, tĩnh tâm thể ngộ thân thể khôi lỗi.
Tu Tiên giới vô tận huyền diệu, hết thảy đều có khả năng.
Chưa tới tử kỳ, chớ tuyệt vọng!
… …
Trong động phủ.
Hai người yên lặng tu hành, đại trận ngăn cách cánh đồng hoa và bọn hắn khỏi ngoại giới, vô luận trận chiến vừa qua dẫn phát phong ba bao lớn, vẫn khong cách nào ảnh hưởng đến nơi đây.
Sau ba tháng.
Tần Tang chậm rãi tỉnh lại, phun ra một ngụm trọc khí.
Nội thị bản thân, bởi vì thi triển Sư Tử Ấn mà dẫn đến thương thế chuyển biến xấu, ảnh hưởng căn cơ, chỉ khôi phục sáu thành, bất quá căn cơ không còn ngại, tiếp xuống tốc độ chữa thương sẽ rất nhanh.
Qua lâu vậy rồi, hắn còn chưa kiểm tra chiến lợi phẩm.
Quét mắt nhìn tĩnh thất, bên trong động phủ của hắn, nhất cử nhất động của Mạc Hành Đạo đều không thể gạt được hắn.
Lâu như vậy, Mạc Hành Đạo vẫn không nhúc nhích, chẳng biết đang tu luyện thuật pháp gì.
Thu tầm mắt lại, Tần Tang mở Thiên Quân giới, lấy ra mấy vật phẩm.
Bắt mắt nhất chính là ngọc châu màu canh và sừng hươu.
Tần Tang thu ngọc châu vào trong tay, thần thức dò vào trong đó, một lát sau lộ ra vẻ tiếc hận.
Linh bảo cần Thông Bảo quyết thao túng, trong bảo vật không có dấu vết của Thông Bảo quyết, trừ phi tìm được người phù hợp bảo vật, sau đó bán cho đối phương, nếu không vô dụng.
Nói thầm một tiếng đáng tiếc, Tần Tang nhìn sang sừng hươu.
Sừng hươu được Hạ Hầu tế luyện quanh năm, tuy bị hư tổn, cũng là một kiện dị bảo khó được.
Phòng bị Quỷ Phương quốc và Hồng Vũ Tử tra ra dấu vết, sừng hươu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tốt nhất nên để lại dùng.
Tần Tang âm thầm suy nghĩ, Hồi Phong Giáp bị hủy, cần luyện chế một bộ bảo giáp hộ thân khác.
Nhưng sừng hươu phong mang tất lộ, thích hợp luyện chế binh khí sát phạt hơn, dùng để trùng luyện bao tay tốt nhất.
Thi thể yêu hồ và yêu xà cũng xử lý như vậy.
Sau đó là pháp khí trữ vật của xà yêu và Thanh Hồ Thánh Vương.
Thanh Hồ Thánh Vương vốn liếng không phong phú như hắn nghĩ, Tần Tang nhớ tới Mạc Hành Đạo từng nói, những kinh lịch trong Quy Khư.
Bên trong Quy Khư, hung thú bị thiên đạo ma âm quấy nhiễu, hung tính đại phát, du đãng bốn phía, nguy hiểm hơn xa trước kia, chỉ dựa vào Ngũ Hành Miện thì không đủ.
Nhất là con đường phi thăng, nguy cơ tứ bề.
Tuệ Quang Thánh giả và Thanh Hồ Thánh Vương phải đánh đổi vài kiện trọng bảo mới miễn cưỡng bảo vệ được bản thân.
Nếu không phải còn cần Mạc Hành Đạo chia sẻ áp lực khống chế khí linh, kết cuộc của gã sẽ không chỉ bị hủy bản mệnh khôi lỗi đơn giản như vậy.
Tần Tang chọn lựa ra linh tài có thể dùng trong pháp khí trữ vật của hai yêu, cũng là một bút thu nhập không ít.