Chương 2744: Cửu Thai Nguyên trận
Chương 2744: Cửu Thai Nguyên trận
Từ khi Nhược Tuyền chân nhân bị may phục, bên trong Trị Đàn dần dần náo nhiệt lên, dị tượng kim quang tương tự như thế, qua mỗi một đoạn thời gian sẽ xuất hiện một lần.
Không chỉ có kim quang, còn có những dị quang khác, màu sắc khác, có thanh thế thật lớn, quét sạch cả tòa Trị Đàn, thậm chí không kém hơn lần kim quan bọc phát nhiều năm trước kia.
Cũng có dị quang chỉ ảnh hưởng đến những huyễn cảnh ở gần nó, xuất hiện rồi biến mất đều rất nhanh.
Đây đều là cạm bẫy của hai bên, nhằm thăm dò và che mắt lẫn nhau.
Dù biết rõ hơn chín thành là nghi trận của địch nhân cố tình bày ra, bọn họ vẫn không thể không đi đến xem xét, không thể tránh khỏi trận chiến.
Có khi chạm đến liền thôi, nhận ra thân phận của địch nhân rồi thu binh.
Có khi cũng đại chiến một trận, có thắng có bại.
Bất quá, cửa vào Thần đình chân chính, từ đầu đến cuối không xuất hiện, trước lúc đó, không ai muốn liều mạng vật lộn với nhau.
… …
"Lại tới!"
Bên trong cánh đồng hoa, Tần Tang ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy xích hà đầy trời, nhuộm toàn bộ độc vực thành màu đỏ.
Phảng phất có một mặt trời ở sâu trong Trị Đàn, đang từ từ bay lên.
"Lần thứ chín..." Tần Tang thì thào.
Hắn ở trong cánh đồng hoa không ra, đếm các loại dị quang lần lượt xuất hiện, trong đó dị tượng kim quang nhiều nhất, tổng cộng xuất hiện sáu lần, dị tượng xích hà xuất hiện ba lần.
Hắn không rõ những dị quang này biểu trưng cho cái gì, nhưng hắn nhìn ra được sức công phá của nó, từ đó suy đoán ra hai bên tranh đấu đến trình độ nào.
Duy nhất đáng giá vui mừng, cánh đồng hoa tạm thời không bị ảnh hưởng.
Tần Tang chú ý tới, dị quang phát ra từ nhiều nơi, không cố định một chỗ hay một hướng nào đó, không càng ngày càng tiến sâu vào trong Trị Đàn.
Nói rõ mục tiêu của hai bên không nằm sâu bên trong Trị Đàn, bọn họ hầu như lật tung toàn bộ Trị Đàn lên, món bảo vật kia có thể ở bất kỳ đâu.
Trong lúc Tần Tang nhìn trời điếm dị quang, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.
… …
Mấy ngày sau.
Bên ngoài Trị Đàn vẫn còn tiếp tục giằng co.
Chiến trường lặng ngắt như tờ.
Bởi vì bọn họ chưa nhận được tin tức của đám người tìm kiếm thần đình, khí thế của hai bên không còn dọa người như lúc đầu, đều thu liễm rất nhiều, nhuệ khí đang bị thời gian bào mòn.
Tình hình bên trong Trị Đàn thì ngược lại, minh tranh ám đấu đang tăng lên, hai bên xuất hiện thương vong.
Đoàn người của Vạn chân nhân vận khí không tệ, hai ngày trước gặp một đội yêu tu, hai bên cách không thăm dò lẫn nhau mấy lần, sau đó nước giếng không phạm nước sông, thu tay rời đi.
Tiếp đó không gặp đội yêu ma nào khác.
Những ngày gần đây, Vạn chân nhân suất lĩnh chư chân nhân, đi qua vô số kể huyễn cảnh, nhưng ngọc phù trong tay không phản ứng chút nào.
Dị quang liên tiếp phát sinh, chư chân nhân lẳng lặng nghe theo mệnh lệnh của Vạn chân nhân mà làm việc, không ai lên tiếng hỏi, người sáng suốt sớm đã nhìn ra thân phận của lão đạo sĩ không đơn giản.
'Xoạt!'
Lại một luồng kim sắc quang triều đầy trời, lao đến bao phủ đám người.
Chư chân nhân đề phòng theo thói quen, không ngoài sở liệu, quang triều đạt tới cực hạn trong nháy mắt, sau đó biến mất không còn.
Đợi kim quang hoàn toàn tiêu tán, đám người đưa mắt nhìn chung quanh, thần sắc như thường, đang muốn rời đi, chợt thấy lão đạo sĩ đứng một chỗ không nhúc nhích.
"Sư thúc?"
Vạn chân nhân vội vàng ngừng lại, truyền âm hỏi.
Lão đạo sĩ không nói lời nào, lông mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川), bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Lần thứ mấy rồi?"
Vạn chân nhân biết, sư thúc đang hỏi kim quang do yêu ma tạo ra, suy tư nói: "Lần thứ tám."
"Lần thứ tám..."
Lão đạo sĩ vung vẩy phất trần, điểm sáng rơi xuống, ngưng tụ thành một khu vực hình mâm tròn.
Tại một ít phương vị trên mâm tròn, có điểm sáng màu vàng, phi thường nổi bật, tổng cộng tám chỗ.
Tám chỗ ở tám vị trí khác nhau, tán loạn không liên quan đến nhau, nhưng trong mắt của lão đạo sĩ, trong đó tồn tại một quy luật nào đó.
Lão đạo sĩ trầm tư thật lâu, thần sắc hơi động, hất phất trần lên, xua tan mâm tròn: "Đi theo ta."
Vừa dứt lời, lão đạo sĩ thi triển độn quang, không đi về hướng sâu trong Trị Đàn, không đi về hướng đang đi, mà đổi hướng đi thẳng đến hướng Tây.
Trong lúc phi đội, đôi mắt của lão đạo sĩ tĩnh mịch, còn đang thôi diễn.
Đám chân nhân nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm, đành phải theo thật sát.
Ngay thời điểm đám người Vạn chân nhân bay như tên bắn, không ai biết, nhóm yêu tu đang di chuyển theo quy luật.
Lần lượt dẫn bạo kim quang, không chỉ vì mê hoặc đạo môn.
Bọn chúng dùng cách đó để yểm hộ, lặng yên bố trí một trận pháp khổng lồ, dù không thể trực tiếp tìm đến mục tiêu, nhưng có thể loại trừ vài chỗ, tập trung đại khái một khu vực.
Trận này xuất từ tay của đại thánh, đại chân nhân lúc còn tu vi cũng khó mà phát giác, huống chi hiện tại.
"Đến lúc rồi..."
Bên trong một huyễn cảnh nào đó, sóng ánh sáng liễm diễm, năm yêu tu đứng lơ lửng trên mặt nước, quay quanh một gã văn sĩ áo trắng.
Văn sĩ áo trắng ôn tồn lễ độ, bề ngoài không khác thường nhân, ngẩn dầu nhìn trời, thì thào nói.
Tiếp theo, văn sĩ áo trắng nhẹ rung ống tay áo, một viên châu màu vàng rớt xuống, rơi vào trong nước.
'Tủm!'
Gợn nước không sinh.
Viên châu màu vàng lẳng lặng di chuyển trong nước.
Yêu tu còn lại nhao nhao bức ra tinh huyết, dung nhập viên châu, huyết sắc chợt lóe lên rồi biến mất, viên châu như được hóa giải một lớp phong ấn, kim quang lan tràn ra.
Viên châu dần dần biến to, hình dạng thay đổi, biến thành một nguyên thai màu vàng.
Nguyên thai phập phồng, kim quang càng thêm nồng đậm, nhuộm toàn bộ huyễn cảnh thành màu vàng, đồng thời nhanh chóng khuếch tán.
Trong nháy mắt, kim quang tràn ngập hơn phân nửa Trị Đàn, tu sĩ và yêu tu thấy kim quang, nhao nhao dời mắt nhìn nơi phát ra.
Vốn cho rằng kim quang lần này sẽ nhanh chóng biến mất như các lần trước.
Ngoài dự liệu, kim quang tràn ngập cả tòa Trị Đàn, thời khắc đến đỉnh phong, không chỉ không biến mất, ngược lại còn tiếp tục mạnh lên.
Cùng lúc đó, các nơi trong Trị Đàn hiển hiện tám hư ảnh nguyên thai, tám chỗ bộc phát ra kim quang lần trước.
Tám chỗ vốn đã yên lặng khôi phục bình thường, theo hư ảnh hiển hiện, lập tức hô ứng với kim quang.
Nguyên thai thứ chín cảm nhận được tám nguyên thai hô ứng, tốc độ phập phồng đột nhiên tăng tốc, bắn ra kim quang càng thêm nồng đậm.
'Ầm!"
Kim quang không ngừng trùng kích Trị Đàn, chín nguyên thai tạo thành một trận pháp kỳ dị.
Đám tu sĩ và yêu tu trong Trị Đàn, đều cảm ứng được Nguyên Thai trận, thời điểm trận pháp thành hình, một khu vực trong đó liền xuất hiện ba động kỳ dị.
Nhóm yêu tu hưng phấn, không chút do dự phóng tới chỗ đó.
Các tu sĩ đạo môn nhao nhao biến sắc, thầm kêu không tốt, vội vàng đuổi đến.
Bên trong cánh đồng hoa, Tần Tang đứng lên.
"Tới rồi sao?"
Tần Tang phóng thích thần thức, bao trùm cánh đồng hoa, cảm thụ lực trùng kích càng ngày càng kịch liệt.
'Ầm ầm ầm...'
Đại trận bảo vệ cánh đồng hoa đang chấn động, hoa linh nhảy múa, bạch cốt trên mặt đất cũng đang nhảy nhót.
Cỗ lực lượng trùng kích này đã vượt qua năm đó.
Tần Tang trầm tư, thần sắc ngưng trọng dần dần hòa hoãn.
Bên trong huyễn cảnh cánh đồng hoa, bạch cốt mới là căn cơ, hoa là do người trồng lên.
Sự thật chứng minh, đại địa bạch cốt rất ổn định, chỉ cần căn cơ huyễn cảnh không bị ảnh hưởng, đại trận sẽ kiên trì nổi, lần trước bởi vì đại trận bị hư hại, cho nên ảnh hưởng đến mắt khiếu.
Tạm thời xem ra, không cần di chuyển hoa linh.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Kim quang công kích khắp nơi, huyễn cảnh bị đánh thức, đủ loại kỳ cảnh không ngừng xuất hiện.
Cao thủ của hai bên bất chấp nguy hiểm, toàn tực phi độn, bỗng nhiên cảm giác được Trị Đàn rung mạnh.
Lần chấn động này, tựa như cả tòa Trị Đàn nhảy lên một cái, không hề tầm thường.
Thời khắc này, kể cả Tần Tang, tất cả mọi người đều âm thầm kinh hãi, nhìn về phía ngọn nguồn chấn động.
Nơi đó bộc phát ra kim quang càng chói mắt hơn nguyên thai, một hình bóng cổ thụ hiển hiện!