Chương 2760: Mộng Mô
Chương 2760: Mộng Mô
Gã cũng biết Tần Tang lĩnh ngộ ra pháp tướng, không ngờ Linh U Vương nói đúng, lực lượng pháp tướng của đối phương không chỉ mạnh hơn pháp tướng Mô yêu, chênh lệch còn lớn hơn dự đoán.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm không ngừng nổ vang.
Hư không chấn động, sóng lớn ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu ngưng trệ.
Phần-phật!
Phượng dực sải rộng, mỗi một cây lông vũ đều thỏa thích thư giãn, tản mát thanh quang chói mắt, hồ quang điện nhảy nhót trên lông vũ, ẩn chứa thần vận huyền diệu.
Y phục của Tần Tang không gió tự bay, toàn thân bao phủ trong thanh quang, như biến thành một con thần thú Thanh Loan, đôi thanh mắt lạnh lùng không tình cảm, nhìn Định Tương hầu.
Định Tương hầu triệt để biến sắc, thời khắc này, pháp tướng Mô yêu mang tới loại cảm giác khống chế nơi đây như lòng bàn tay biến mất, phương thiên địa này bị đối phương chiếm đoạt, gã lưu lạc thành kẻ bị áp chế.
Một người một yêu nhìn nhau, Định Tương hầu cảm thấy đối phương lại đang quan sát cảm giác của mình.
Đối phương không nói một lời, cảm giác nhỏ bé đã mọc rễ nảy mầm trong lòng gã, nếu tính tình hơi kém, đã bị dao động tâm thần, thậm chí mài mất chiến ý.
Tính tình sụp đổ, vậy cách bại vong không xa!
Định Tương hầu khó nén ánh mắt khiếp sợ, Linh U Vương tự trảm tu vi về sau, lực lượng pháp tướng của ngài ấy không gì hơn cái này.
Gã tu luyện đến nay, chưa bao giờ thấy qua yêu hầu lĩnh ngộ pháp tướng đến nước này.
Đối mặt cường địch, Tần Tang không giữ lại chút nào, dẫn động lực lượng của pháp tướng Thanh Loan.
Nồng đậm thanh quang tỏa sáng, còn ẩn chứa Tịnh Lưu Ly Bảo Quang.
"Vèo!"
Định Tương hầu chỉ cảm thấy hoa mắt, một con thần điểu màu xanh cực tốc phóng đại trong đôi mắt của mình.
Thiên uy áp chế rõ ràng hơn.
Định Tương hầu cảm thấy không được tự nhiên, gã đã quên mất cảm giác này từ lâu rồi, thiên uy áp chế có ý nghĩa từng phương diện một đều sẽ bị hạn chế, đối thủ chiếm hết thượng phong.
Nguy cơ phía trước, Định Tương hầu đột nhiên vung ra một quyền, quyền phong lướt qua, hóa thành khói trắng.
Bên trong hơi khói, truyền ra tiếng rống sắc nhọn, tiếp theo bên trên nắm tay của Định Tương hầu lại xuất hiện một con Mô yêu màu trắng.
Con Mô yêu này ngoại hình tương tự pháp tướng Mô yêu, chỉ là hình thể nhỏ hơn, chính là Mô yêu được ngưng tụ ra từ khí huyết.
Quyền hóa Mô yêu, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, muốn ăn người, rống giận phóng tới địch đến.
Hai mắt Tần Tang sáng lên, không chút hoang mang vỗ ra một chưởng, như chậm mà nhanh, nhắm ngay mi tâm của Mô yêu.
"Ầm!"
Phật quang bắn ra ngay tại mi tâm Mô yêu.
Toàn thân Mô yêu cứng ngắc, bị một chưởng ngạnh sinh cản lại.
Tần Tang hừ một tiếng, dùng sức nhấn về phía trước, lòng bàn tay đại thịnh Tịnh Lưu Ly Bảo Quang, lục lượng Phật ấn lưu chuyển, bao phủ Mô yêu.
Trong khoảnh khắc, Mô yêu sụp đổ, trống rỗng tiêu tán.
Thấy cảnh này, Định Tương hầu càng thêm chấn kinh, nếu như nói lúc trước gã cho rằng mình có thể dây dưa Tần Tang lại một hồi, không phải việc khó, bây giờ đang nghĩ cần làm thế nào để bảo toàn bảo vật và tính mệnh.
Gã không dám chần chờ, mũi dài hất lên, lần nữa phun ra hai đạo bạch khí.
Khác những lần trước, hai đạo bạch khí này hóa thành hai thanh phi đao, một trái một phải, nhanh trảm xuống.
Thừa dịp Tần Tang chống đỡ phi đao, thân ảnh Định Tương hầu nhoáng lên, trong cơ thể truyền ra trận trận tiếng xương cốt.
Đầu tiên là vòi voi dài ra, khuôn mặt vặn vẹo biến hình, thân thể hóa to, hai tay hai chân hóa thành bốn vó, hiển hóa yêu thân!
Một con Mô yêu giống pháp tướng như đúc, xuất hiện trước mặt Tần Tang.
Bộ lông của Mô yêu trắng như tuyết, hai mắt nhỏ, lại sáng tỏ khiếp người.
Hiển hóa yêu thân Mô yêu, khí tức mạnh mẽ hơn mấy phần, nhưng vẫn không cách nào đối kháng thiên uy áp chế từ Tần Tang.
'Ầm! Ầm!'
Hai thanh phi đao bị Tần Tang đánh bay.
Trong tiếng sét nổ, Tần Tang lao thẳng tới Định Tương hầu, tiếp đó nhìn thấy một màn ngoài dự liệu.
"Ụm....ò...!"
Định Tương hầu rống lên một tiếng, làm như không nhìn thấy Tần Tang, nằm xuống trong hư không.
Bốn vó co lại ngay bụng, thân thể cuộn mình thành đoàn, đầu đuôi chạm nhau, hai mắt nhắm nghiền, bài ra tư thế an tường khi ngủ.
Trong giây lát, khí tức của Định Tương hầu bình ổn, vậy mà thật ngủ say.
Một màn này, làm Tần Tang ngây ngẩn cả người, không rõ Định Tương hầu muốn làm cái gì, dù thế nào gã cũng sẽ không từ bỏ nằm chịu chết.
"Chẳng lẽ..."
Tần Tang đột nhiên nhớ tới một loại Mô yêu trong truyền thuyết - Mộng Mô!
Mô yêu hiếm thấy, Mộng Mô càng thưa thớt, nghe nói loại yêu thú này tinh thông thần thông mộng đạo hiếm thấy, bởi vậy có tên như thế.
Định Tương hầu nằm ngáy o o trên chiến trường, chẳng lẽ muốn thi triển thần thông mộng đạo?
Loại thần thông này hảo hảo quái dị.
Tần Tang âm thầm lắc đầu, đại thiên thế giới không thiếu chuyện lạ.
Không biết thần thông mộng đạo như thế nào, nếu là kéo người nhập mộng, truy cứu căn nguyên, đoán chừng cũng là tác dụng với nguyên thần.
Tần Tang có Ngọc Phật che chở, chắc hẳn sẽ không mê thất.
Bất quá hắn chưa từng thấy thần thông mộng đạo, nên không dám xem thường, nhấc lên mấy phần cảnh giác.
Trong lúc suy nghĩ, Tần Tang không chút lùi bước, lòng bàn tay hiện lên huyết quang, Chưởng Tâm Kiếm rời khỏi tay, hóa thành một đạo huyết quang, bắn về phía Định Tương hầu.
Hắn muốn xem Định Tương hầu bị Chưởng Tâm Kiếm đâm trúng, còn ngủ được hay không.
Linh kiếm bắn đi, Tần Tang chợt phát hiện, cảnh sắc chung quanh thay đổi.
Chẳng biết từ lúc nào, khu vực chung quanh bị khói trắng bao phủ, hơi khói lượn lờ, làm cho người ta cảm thấy mông lung, tựa như thật bị kéo vào trong mộng.
Tần Tang nhanh chóng nhìn lướt qua, nhưng không thấy Định Tương hầu đâu, thay vào đó là một ngọn núi.
Khí cơ biểu hiện, Định Tương hầu nằm trong lòng núi.
Nhưng cảnh tượng mà hắn nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.
Chỗ lưng chừng núi có một sơn động, trong sơn động, có một con Mô yêu màu trắng còn nhỏ đang thò đầu ra nhìn trộm bên ngoài, ánh mắt tràn ngập hiếu kì.
Trong chớp mắt, Mô yêu lớn lên, kéo những dã thú khác từ bên ngoài về sơn động, ăn như gió cuốn.
Về sau, Mô yêu hiểu được hấp thu linh khí, bước lên con đường tu hành.
…
Cho đến khi trưởng thành, bảo quan gia thân, trở thành yêu hầu, được Yêu Vương coi trọng, trở thành phụ tá đắc lực.
Từng cảnh tượng hiện lên, Tần Tang như đang cưỡi ngựa xem hoa, quá trình Mô yêu trưởng thành, đều xảy ra trên ngọn núi này.
Cảnh tượng lóe lên, tốc độ rất nhanh, chỉ trong phút chốc qua đi cả một đời, sau đó hiện lên cảnh tượng cũ, một con Mô yêu từ trong hang thò đầu ra nhìn trộm bên ngoài.
Qua trong giây lát, bảy con Mô yêu bước ra ngoài núi, đồng loạt nhìn Tần Tang chằm chằm.
Những Mô yêu này có nhỏ, có trưởng thành, có yêu thân, có thân người, thật là một thể, khí cơ tương liên, không phân khác biệt.
"Hóa ra là loại mộng này..."
Tần Tang hiểu thông.
Loại huyễn thân trong mộng như thế, từ trong mộng xuất hiện ngoài thực, tương tự như thần thông hóa thân.
Dù cho huyễn thân bị trảm, sẽ không đả thương đến bản tôn, dùng để kéo dài thời gian rất tốt.
Chỉ không biết thực lực của nó thế nào.
Đúng như Tần Tang suy đoán, Định Tương hầu tu hành mộng đạo, từng nghiên cứu dẫn mộng, kéo địch nhân vào trong mộng, vô thanh vô tức giết chết.
Về sau phát hiện, đạo này rất gian nan, nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng không đuổi kịp tu vi của bản thân, gặp đối thủ tính tình không tốt mới có hiệu quá, cho nên gã quyết ý từ bỏ, đổi tu diễn hóa mộng ra bên ngoài.
May mắn không kéo Tần Tang vào mộng, nếu không chỉ sợ sẽ gặp được đại khắc tinh.