Chương 2762: Cân sức ngang tài
Chương 2762: Cân sức ngang tài
Lòng sông oanh minh, đinh tai nhức óc.
Sương mù chấn động mãnh liệt, sóng lớn trùng thiên, mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Đằng Xà dưới đáy sông.
Bạch khí và hàn diễm hỗn tạp trong sóng dữ, hai cỗ lực lượng va chạm nhau, càng kinh thiên động địa.
Trong khoảnh khắc, từng đạo sóng lớn nổ tung trên không trung, thiên lôi vì đó thất sắc.
Cùng lúc đó, bốn con Đằng Xà đung đưa thân thể, đạp trên sóng dữ, lôi cuốn hàn diễm, đi ngược dòng nước mà lên, những nơi đi qua, đại giang sụp đổ, bạch khí tán loạn tựa như nước sông vỡ đê.
Tình cảnh này, giống như giao long ngự thủy trong truyền thuyết.
Trong mộng Ngọc Hồ tiếp tục nghiêng, liên tục trút xuống, tràn vào đại giang, chống cự Đằng Xà và hàn diễm.
Mí mắt của Định Tương hầu rung động gấp hơn.
Tần Tang thầm kinh dị khi thấy thần thông của Định Tương hầu, hắn làm sao không kinh ngạc, trên đạo pháp tướng đối không chỉ hơn xa hắn, còn tùy tiện lấy ra hai kiện linh bảo, không biết cất giấu bao nhiêu thủ đoạn.
"Còn tốt, mộng cảnh biến thành, cuối cùng không bằng linh bảo chân chính, Tứ Thừa Đằng Xà Ấn và ta không hoàn toàn phù hợp, tu vi của ta không bằng yêu này, cũng có thể đấu cân sức ngang tài."
Tần Tang âm thầm gật đầu, chợt cảm thấy mấy đạo ác phong đánh tới, mắt lộ ra hàn quang, Phượng dực hung hăng vỗ, đồng thời dùng toàn lực tung ra một quyền.
Sau một khắc, thân ảnh của hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt một con Mô yêu còn nhỏ.
Con Mô yêu này như vật sống, lộ ra biểu tình kinh ngạc, không ngừng trốn tránh.
Đồng thời các Mô yêu khác vội vàng đến giúp, dưới sự gia trì của trận pháp, bọn chúng vốn có thể lập tức biến hóa trận thế, nghĩ cách cứu viện Mô yêu còn nhỏ, không ngờ trận thế biến thành về sau, lại cho người ta một loại cảm giác không được tự nhiên.
Loại cảm giác này đến từ Tần Tang, hắn đơn giản bước sang bên cạnh một bước, dường như đứng phía trên khiếu nhãn của trận pháp, làm cho trận thế xuất hiện ngưng trệ.
Muốn đền bù, thì đã trễ, thân ảnh của Tần Tang nhoáng lên, lao thẳng đến con Mô yêu gần hắn nhất, vỗ ra một chưởng, Chưởng Tâm Kiếm đánh vào đầu của nó.
Con Mô yêu này, thần thái trong mắt cấp tốc biến mất, đồng dạng biến thành bạch khí.
Diệt sát một con Mô yêu, trận thế tự sụp đổ.
Sáu con còn lại bại vong là chuyện sớm muộn.
Bất quá, những Mô yêu này không cho Tần Tang cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, khi trận thế bị phá trong nháy mắt, bọn chúng đồng loạt rút lui, xếp thành một hàng trước Tần Tang.
Trong tiếng gào thét, vẻ tàn khốc trong mắt sáu con Mô yêu càng đậm, bỗng nhiên phóng tới nhau, nhìn như muốn tự giết lẫn nhau, trong chớp mắt lại hòa thành một thể, đồng thời vẫn còn một sợi bạch khí trong hư không mắt thường khó mà nhìn thấy, cũng hòa tan vào.
Thất yêu hợp nhất, biến thành một con Mô yêu trưởng thành hình thể khôi ngô.
Cùng lúc đó, sau lưng Mô yêu vẫn còn một hư ảnh Mô yêu lớn hơn hiện ra, rõ ràng là pháp tướng của Định Tương hầu.
Không biết là đem pháp tướng nhập mộng, hay là trong mộng cảnh cũng có thể hiển hóa ra pháp tướng, pháp tướng nhoáng một cái, dung nhập cơ thể Mô yêu.
"Ụm....ò...!"
Tiếng rống kinh thiên, Mô yêu biến mất.
'Ầm!'
Hai thân ảnh vừa chạm nhau liền tách ra.
Tần Tang liên tục lui lại mấy bước, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, Định Tương hầu khó đối phó hơn hắn dự đoán nhiều, sau khi Mô yêu trong mộng dung hợp pháp tướng, thực lực bằng bản thể, không hổ yêu hầu đệ nhất dưới trướng Linh U Vương.
Mà Mô yêu thì trực tiếp bay ngược trở về, mặc dù chật vật hơn Tần Tang, nhưng không bị tổn thương, ngửa đầu lắc lắc vòi voi, tiếp tục hung hãn không sợ chết nhào về phía Tần Tang.
Một người một yêu chiến thành một đoàn, hai cường giả Hóa Thần kỳ liều mạng tranh đấu, biến thành vật lộn thuần túy, có ý vị phản phác quy chân.
Dần dần, Tần Tang nhìn ra chút mánh khóe, con Mô yêu này có thể coi là bản tôn của Định Tương hầu.
Định Tương hầu muốn tạo ra con Mô yêu này trong mộng, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chỉ cần diệt sát nó, dù cho Định Tương hầu không bị liên luỵ, đoán chừng sẽ không còn Mô yêu mới xuất hiện.
Thế nhưng hắn mặc dù dựa vào thiên uy áp chế chiếm thượng phong trong lúc kịch chiến, nhưng cũng đừng hòng trong khoảng thời gian ngắn đánh giết Mô yêu.
'Rắc!'
Một tiếng vang giòn, Tần Tang thừa dịp nó sơ hở, một chưởng đặt lên ngực Mô yêu, ngón tay nắm chắc xương ngực của nó, ngón tay như đao nhọn bấu xuyên qua da lông của nó, dùng sức kéo xuống.
Mô yêu nổi giận, móng trước đạp thật mạnh tới đầu của Tần Tang.
Hắn sớm có đoán trước, cánh tay kia quét ngang lên, chống đỡ móng trước của Mô yêu.
Đồng thời thân eo vặn mạnh, bộc phát ra lực lượng kinh người, trực tiếp xoay chuyển thân thể của Mô yêu, thừa dịp nó mất thân bằng trong lúc xoay người, song quyền giơ cao, đánh tới phần bụng của nó.
Mô yêu gặp nguy không loạn, thân thể vặn vẹo quỷ dị, bốn vó đưa ra, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ngăn cản một kích trí mạng, nhưng vẫn bị cỗ cự lực công kích nội phủ, khiến cho toàn thân rung mạnh, bị đánh bay đi.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho tê tâm liệt phế.
Khí tức của Mô yêu gấp rút, tiếp theo cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Tần Tang không tha người, trọng quyền lại đến.
Trong lúc gấp gáp, Mô yêu cấp bách vung mũi dài, cuồn cuộn bạch khí bao phủ toàn thân, thân thể của nó cuộn thành một đoàn, tựa như rút vào bên trong vỏ trứng, chịu một quyền này.
Hai mắt của Tần Tang sáng lên, bỗng nhiên quyền hóa thành chưởng, gắt gao đặt lòng bàn tay lên Mô yêu
Nhìn thấy thần sắc của Tần Tang, mí mắt của Định Tương hầu đột nhiên run run¸ chẳng biết tại sao, lại cảm thấy bất an không hiểu.
Lòng có cảm giác, Mô yêu trong mộng cảnh đang muốn từ bỏ thế thủ, tránh xa bàn tay.
Bỗng nhiên, kim quang chói mắt.
Tần Tang tay áp Mô yêu, hai mắt lại nhìn chằm chằm mây đen, sau lưng của hắn, một mặt trời màu vàng từ từ bay lên.
Mây đen bao phủ, mộng cảnh hỗn loạn, trong phút chốc kim quang đầy trời, quét lờ mờ sạch sành sanh!
Nhật Luân Ấn!
Đạt được môn Phật ấn này về sau, Tần Tang thỉnh thoảng tìm cao tăng của Kính Đài Tự trao đổi, ngày nay mặc dù chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, cũng miễn cưỡng triệu hồi ra kim nhật.
Thời khắc này, khí huyết và chân nguyên trong cơ thể Tần Tang đồng thời xao động, điên cuồng tiết ra, hai cỗ lực lượng dung nhập kim nhật, giao hội bên trong kim sắc thiên luân.
Một thức này, không chỉ có cơ sở của Đại Kim Cương Luân Ấn, còn dung hợp chân nguyên và lực đạo, trong nháy mắt bạo phát, uy lực khó mà tưởng tượng!
Kim nhật tỏa sáng.
Kim quang càng ngày càng loá mắt.
Tần Tang đứng dưới kim nhật, trông như một Phật Đà uy nghiêm.
Mô yêu toàn thân trắng như tuyết, bị nhuộm thành kim sắc, những nơi khác càng là ánh vàng rực rỡ, kể cả Định Tương hầu ẩn thân trong đám mây đen kia.
Thân thể của Định Tương hầu đang run rẩy, trong giấc mộng lại lộ ra biểu tình khiếp sợ, dùng sức nhắm chặt hai mắt, đối kháng không để mình tỉnh lại.
Cảnh tượng trong mộng không ngừng biến hóa, có sông núi đầm nước, nham tương sa mạc, thậm chí có một mặt trời đang đối kháng kim nhật.
Đều không làm nên chuyện gì!
Kim quang thông thiên triệt địa, ẩn chứa lực lượng hòa tan hết thảy, quét sạch toàn bộ mộng cảnh.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng trong mộng cứ như băng tuyết dưới ánh nắng chói chang, nhao nhao tan rã, ngay cả đám mây đen kia cũng xuất hiện dấu hiệu tán loạn.
Lúc này, Vân Du Kiếm và Linh Bảo Ngọc Hồ đang chém giết, cùng thời khắc đó phát sinh dị biến.
Tần Tang bắt lấy thời cơ, ngự kiếm phá mây khói, vọt tới gần Linh Bảo Ngọc Hồ, thân kiếm không có dấu hiệu nào biến thành xích hồng huyết kiếm.
'Vèo!'
Một đạo huyết quang rời kiếm mà ra, nhắm ngay chính giữa Ngọc Hồ.
Đồng thời, mũi kiếm nhất chuyển, trực chỉ Định Tương hầu!