Chương 2784: Minh Yêu Cổ
Chương 2784: Minh Yêu Cổ
Tần Tang đứng dậy, thực lực khôi phục tám chín thành.
Còn thương thế, chỉ có thể dùng đan dược tạm thời đè xuống, tình trạng của Tả chân nhân cũng như thế.
Vừa lúc có chấn động từ chỗ sâu trong Trị Đàn truyền đến, hai người sóng vai, ngưng mắt nhìn một lát, điều khiển độn quang, phá không mà đi. Tả chân nhân lo lắng chiến cuộc, tốc độ bay nhanh chóng, Tần Tang đuổi sát theo.
Lúc này, Liễu chân nhân nghe theo Tả chân nhân phân phó, đang lo lắng chờ đợi Tả chân nhân trở về, bỗng nhiên cảm giác được hai cỗ khí tức mạnh mẽ gào thét bay qua, mộtrong đó là khí tức của Tả chân nhân.
Liễu chân nhân vội vàng đuổi theo, nhưng lại nghe một mệnh lệnh bảo gã rời khỏi Trị Đàn.
Rất nhanh, hai người đã vượt qua quang hải màu lam, đáng tiếc không gặp lại đám yêu Định Tương hầu.
Thời điểm phi độn, Tần Tang và Tả chân nhân âm thầm trao đổi.
Tả chân nhân đề điểm Tần Tang, những yếu điểm của hắn khi đấu pháp, sau đó nói cho hắn biết thần thông của cập bậc đại chân nhân, thuận tiện để hắt hiểu Đạo Đình hơn.
Đến đằng sau, phần lớn thời gian Tần Tang thỉnh giáo Tả chân nhân.
"Xin hỏi tiền bối..." Tần Tang do dự hỏi: "Vãn bối nhìn thấy cổ tịch ghi chép, nói chắc như đinh đóng cột, thiên địa bao la, có đại thiên và tiểu thiên. Như vậy thế giới của chúng ta, là tiểu thiên hay là đại thiên?"
Nghi vấn này quấy nhiễu hắn lâu rồi.
Hỏi ra vấn đề này, Tần Tang cảm nhận được ánh mắt của Tả chân nhân nhìn sang.
"Ha ha... Không ngờ Thanh Phong đạo hữu cũng biết về đại thiên, năm đó bần đạo cũng có nghi vấn như thế, đã hỏi chân quân. Nhưng chân quân chỉ nói bốn chữ - tự thành một giới."
"Tự thành một giới?"
Tần Tang nhíu mày, nghe như là tiểu thiên, nhưng trong lời nói còn thâm ý khác.
Rất hiển nhiên, Đạo Đình và chân quân biết về sự tồn tại của đại thiên thế giới, nhưng giống như bọn họ không hứng thú về đại thiên thế giới cho lắm.
Còn Tả chân nhân thì hình như không hiểu quá rõ ràng, nên không giải thích thêm, để Tần Tang tự đoán.
Xuyên qua trùng điệp huyễn cảnh, càng về sau hành trình càng gian nan, linh giác của Tả chân nhân nhạy cảm, thủ đoạn thông thiên, mỗi lần gặp khó đều nhìn thấu điểm mấu chốt rất nhanh.
Đến đằng sau, khi tìm được tiêu ký của chân nhân khác để lại, hai người tăng thêm tốc độ.
Tần Tang mừng rỡ giấu dốt, để tránh bại lộ bản thân từng đi sâu vào trong Trị Đàn thăm dò, không tốt giải thích.
Bất quá, hai người rớt lại sau quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn khó mà đuổi đến chiến trường.
Chỗ sâu trong Trị Đàn, chấn động càng lúc càng thường xuyên và kịch liệt hơn, Tả chân nhân khó nén thần sắc vội vàng.
'Ầm!'
'Rầm ào ào!'
Đùng đùng đùng...
Đột nhiên, một cơn chấn động ập tới, tác động đến cả tòa Trị Đàn, huyễn cảnh chỗ hai người lập tức đại loạn.
Chấn động lần này, mạnh hơn các lần trước nhiều, đủ sánh bằng thời điểm kim quang bộc phát.
Tần Tang âm thầm cảnh giác, đang muốn hỏi thăm, bỗng nhiên trái tim đập nhanh liên hồi.
Sau một khắc, Tần Tang nghe một tiếng trống vang lên.
'Tùng!'
Tiếng trống phát ra từ chỗ sâu trong Trị Đàn, cách trùng điệp huyễn cảnh, lại không bị ngăn cản mảy may, thanh âm hùng hồn ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, vang thật lâu bên tai, quanh quẩn trong lòng, không thể vung bỏ.
Trong phút chốc, trái tim của Tần Tang đập mạnh, khí huyết toàn thân dâng lên, tựa như muốn phá thể lao ra.
Đây là cảm thụ chưa bao giờ có.
Tiếng trống làm hắn vô cùng kích động!
"Xảy ra chuyện gì?"
Độn quang dừng lại, Tần Tang quay đầu nhìn sang Tả chân nhân, sắc mặt tràn đầy nghiêm túc hỏi.
Khoảng cách rất xa, vẫn còn uy lực như thế, là Thần đình, hay là chí bảo nào đó?
Tần Tang phát hiện, Tả chân nhân cũng ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn nguồn phát ra tiếng trống.
'Tùng!'
Tiếng trống thứ hai vang lên, uy thế mạnh hơn tiếng thứ nhất!
"Minh Yêu Cổ!" Tả chân nhân biết sắc nói.
… …
Bên ngoài Trị Đàn.
Từ khi Đạo Đình và Quỷ Phương Quốc tập trung hoả lực tại đây, bên trong Trị Đàn tranh đấu không ngừng, bên ngoài thì rất kiếm chế.
Lúc đầu cảm xúc của chúng binh tướng đầy sục sôi, dần dần bị thời gian bào mòn, bầu không khí của chiến trường trở nên ngột ngạt.
Cho đến khi Thần đình xuất thế, dị tượng bị tường vân che chắn, nhưng cỗ ba động đặc thù này không thể gạt được đại chân nhân và yêu vương.
Trong lúc nhất thời, đại chân nhân và yêu vương đều hiện thân trên chiến trường, tận khả năng áp chế tu vi, nhưng vẫn dẫn xuất thiên tượng.
Tiếng sấm chấn động sơn dã.
Trên trời thì bị mây đen che kín, sấm xét du tẩu, mặt đất thì cát bay đá chạy.
Trong mây, mơ hồ nhìn thấy từng thân ảnh có khí tức cường đại, cùng chiến trận phía dưới, phân thành hai phe, cách không đối đầu nhau.
Bất quá, ánh mắt của bọn họ đều đang nhìn Trị Đàn, cảm nhận chấn động từ bên trong truyền ra, thần sắc khác nhau, ánh mắt liên tục lóe lên dị sắc.
'Tùng! Tùng! Tùng!'
Trên chiến trường nổi lên tiếng trống, âm thanh càng lúc càng cao.
"Grào! Grào! Gừ!"
"A! A! Ah!"
Binh tướng của hai phe cuồng hống, khí thế lập tức bộc phát, con mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm địch nhân trước mặt, muốn lao vào nhau.
Bầu không khí càng thêm căng thẳng, hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, một tiếng trống hoàn toàn khác vang lên bên tai các tu sĩ và chúng yêu tu.
Tiếng trống trận ngừng.
Khí tức chúng tu ngưng trệ, yên lặng như tờ.
Bên trên mây đen, một vị đại chân nhân chợt kinh hô: "Là Minh Yêu Cổ! Đám yêu ma này dám đem Minh Yêu Cổ vào Nghiệt Nguyên!"
Đám chân nhân đột nhiên biến sắc, nhìn về phía yêu vương, bên trong ánh mắt tràn đầy khó tin.
Yêu vương ở phía đối diện, nghe thấy tiếng trống cũng không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn nhau, tiếp theo cảm nhận được ánh mắt của đám chân nhân đang nhìn mình, lại càn rỡ cười to.
Một vị yêu vương mặc áo bào đen, bộ dáng thon dài thu liễm ý cười, thần sắc âm u nhìn chằm chằm đám đại chân nhân, thanh âm khàn khàn, ẩn chứa hàn ý làm người sợ hãi.
"Các ngươi nghe lệnh, đạo môn dám có động tác gì, giết hết cho ta."
Mệnh lệnh truyền khắp chiến trường, làm các yêu tu lâm vào điên cuồng.
Thời điểm Tần Tang và Linh U Vương dây dưa nhau, cao thủ Đạo Đình và cao thủ Quỷ Phương quốc đang chạy tới Nam Thiên môn cực nhanh.
Thoạt đầu còn nắm lấy cơ hội, xuất thủ ám toán nhau, khi phát hiện hiệu quả không tốt, thì chỉ một lòng phi độn.
Các vị chân nhân Đạo Đình lấy lão đạo sĩ làm trung tâm, kết thành chiến trận, khí tức dung hợp lại thành một, đại chân nhân càng không tiếc đánh ra mấy đạo linh phù trân quý.
Chư chân nhân hóa thành trường hồng, nhất cổ tác khí trảm phá hết thảy trở ngại trên đường đi.
Khách quan mà nói, thanh thế của bên yêu vương lớn hơn nhiều.
Các yêu vương tiến vào Trị Đàn, đều tu luyện đại đạo không giống nhau, Âm Dương Ngũ Hành đều đủ.
Đại bộ phận huyễn cảnh liên quan đến Âm Dương Ngũ Hành, khi xông vào huyễn cảnh, trong thời gian ngắn sẽ có một vị yêu vương nào đó nhìn ra điểm mấu chốt, thông qua pháp tướng dẫn động lực lượng của huyễn cảnh, tăng thực lực của mình lên, bảo hộ mọi người nhanh chóng xông qua huyễn cảnh.
Các yêu vương còn lại sẽ thôi động pháp tướng phối hợp, tốc độ còn nhanh hơn người của Đạo Đình.
Theo thời gian trôi qua, đạo môn tiêu hao linh phù càng ngày càng nhiều, may mà chuẩn bị đầy đủ, còn kiên trì nổi.
Thần sắc của lão đạo sĩ hơi nóng nảy, nếu tiếp tục như thế thì không phải kế lâu dài, bọn họ đi càng xa, những đồng đạo khác càng khó chạy tới, cuối cùng chỉ có bọn họ đối mặt địch nhân.
Tình cảnh này, không cho lão đạo sĩ suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc, lao vùn vụt một hồi, sắc lệnh tản mát ra ánh sáng chói mắt, đại biểu bọn họ càng ngày càng gần Thần đình.
Thần đình vẫn còn truyền ra ba động, cho dù nhìn không thấy Nam Thiên môn, cũng có thể thông qua sắc lệnh tập trung vị trí của Thần đình.
Ầm!
Sóng lớn dâng lên trời cao, chúng yêu ngự thủy mà tới.
Dòng nước lùi gấp xuống, chúng yêu dừng lại, hưng phấn nhìn chằm chằm phía trước.
Đồng thời, phía sau truyền đến tiếng rít, bạch y yêu vương quay người lại, hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra sát cơ.