Chương 2790: Đại thánh
Chương 2790: Đại thánh
Chỉ thấy y nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay hiển hiện một đạo tử ấn, tử quang như nước thủy triều, hội tụ lại một chỗ, hóa thành một dùi trống màu tím.
Dùi trống lập lòe tử điện, thần dị phi phàm.
Sau khi bạch y yêu vương ngưng tụ ra dùi trống, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, dường như tiêu hao hết toàn bộ lực lượng.
"Minh Yêu Cổ!"
Nhìn thấy trống to, lão đạo sĩ lập tức biến sắc.
Ba vị đại chân nhẫn có kiến thức rộng rãi, cũng quá sợ hãi, hét lên.
Minh Yêu Cổ chính là chí bảo của Quỷ Phương quốc, không có cái thứ hai.
Dù là chân bảo hay Hậu Thiên Linh Bảo, trong mắt của yêu tu, còn kém rất rất xa bảo vật này.
Quỷ Phương quốc có thể tồn tại đến nay, liên quan đến bảo vật này rất lớn.
Các vị chân nhân, đều chưa từng nhìn thấy uy lực của Minh Yêu Cổ, nhưng đã nghe truyền thuyết về nó.
Truyền ngôn nói rằng, một khi gõ trống này, tiếng trống trong nháy mắt truyền bá vạn dặm, khuếch tán đến Nghiệt Nguyên, quỷ vật và hung thú trong Nghiệt Nguyên sẽ lập tức phát cuồng, bị linh trống hấp dẫn tới.
Bên trong số quỷ vật và hung thú bị hấp dẫn tới, nghe nói có tồn tại sánh ngang cấp bậc đại thánh, chân quân, thậm chí có tồn tại càng đáng sợ hơn!
Nghiệt Nguyên, Nghiệt Hải, vô biên vô hạn, nguy hiểm hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Đám hung thú và quỷ vật này, chán ghét ba động của Đô Công Ấn theo bản năng, thực lực càng cao cảm giác càng nhạy cảm, trừ phi chọc giận bọn chúng, bình thường sẽ không chủ động tới gần.
Mà một khi bởi vì tiếng trống mà phát cuồng, xông vào bốn Trị, hậu quả khó mà lường được.
May mắn Quỷ Phương quốc, không cách nào khống chế đám hung thú và quỷ vật này hoàn toàn.
Đại thánh tự mình xuất thủ thúc đẩy, cũng có phong hiểm bị phản phệ, đến lúc đó còn chưa kịp hủy diệt địch nhân, hung thú đã san bằng Cương Sơn Trị, được không bù mất, cho nên bọn chúng không dám gõ linh trống.
Bất quá, khi Quỷ Phương quốc đến thời điểm sinh tử tồn vong, nhất định liều lĩnh dẫn vô số hung thú tới, phá hủy bốn Trị, kéo đạo môn theo đồng quy vu tận.
Có Minh Yêu Cổ chấn nhiếp, đạo môn không dám bức Quỷ Phương quốc đến đường cùng.
Bởi thế, đạo môn độc chiếm hai Trị, nhiều năm qua, thực lực một mực nằm trên Quỷ Phương quốc, cho dù thời điểm đỉnh phong nhất, vẫn không thể hủy diệt Quỷ Phương quốc.
Có thể nói Minh Yêu Cổ là bảo vật trấn quốc, được bảo vệ trong Đại Thánh Phủ, canh giữ nghiêm mật.
Một khi mất bảo vật này, sinh tử của Quỷ Phương quốc sẽ nằm trong tay Đạo Đình.
Bọn chúng lại dám đem Minh Yêu Cổ vào Nghiệt Nguyên!
Sắc mặt của bạch y yêu vương tràn đầy dữ tợn, giơ dùi trống lên cao, đập mạnh xuống.
"Tùng!"
Dùi trống trong tay y chợt biến mất, giống như tiêu hao hết toàn bộ lực lượng, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy, khó nén dấu hiệu suy yếu.
Mặt trống bộc phát nồng đậm tử quang, làm hai mắt chúng tu sĩ đau nhói.
Tiếng trống vang xa xăm.
Truyền đến ra khỏi chiến trường, xuyên thấu trùng điệp huyễn cảnh, truyền vào trong tai của Tần Tang và Tả chân nhân, cùng những người khác trong Trị Đàn.
Bên ngoài Trị Đàn, đại chân nhân và yêu vương cũng nghe tiếng trống.
Chuyện này đồng thời xảy ra, tiếng trống tiếp tục khuếch tán ra những chỗ khác trong Nghiệt Nguyên, trong nháy mắt vang xa vạn dặm, một mực truyền đến chỗ sâu trong Nghiệt Nguyên.
"Tùng!"
Một vị yêu vương khác thay thế bạch y yêu vương, gõ tiếng trống thứ hai, sau đó vị yêu vương thứ ban tiến lên.
… …
Một ngọn núi nguy nga trong dãy núi nào đó.
Ngọn núi tựa như huyền thiết, núi đá đen nhánh không cỏ cây, không nhìn thấy một sinh vật sống nào.
Thế núi hiểm trở, cao vút trong mây, đến gần núi này sẽ cảm nhận được cảm giác vô tận ngột ngạt.
Uy áp làm sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng, cho nên bất kì con hung thú nào cũng không dám tới gần.
Đỉnh núi có một bình đài to lớn, trung tâm bình đài bị lõm xuống.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu bén nhọn vang lên từ ngọn núi, ẩn chứa tức giận vô tận, dãy núi lập tức đại loạn, vô số hung thú chạy tứ tán.
"Éo!"
Tiếng kêu vang vọng trời cao, lấn át cả tiếng trống.
Sau một khắc, toàn bộ dãy núi bị một âm ảnh khổng lồ bao phủ, một đôi cánh chim màu đen, che khuất bầu trời, như đám mây đen che trời.
Cùng lúc đó, một chỗ khác sâu trong Nghiệt Nguyên, một bình nguyên vô tận nào đó.
Khi tiếng trống truyền đến đây, bên trong bình nguyên bỗng nhiên chấn động nổ tung.
Mặt đất bị oanh tạc ra một cái hố to, sâu không thấy đáy.
Tiếng rống giận dữ như sấm, kinh thiên động địa.
Không nhìn thấy thân ảnh của hung thú, chỉ thấy một đạo lôi quang màu xám bắn ra khỏi hố to, phá vỡ hư không.
Những nơi lôi quang đi qua, lưu lại trong hư không tia điện rì rầm, vô tận lôi điện trải đầy hư không, phác hoạ thành một bức thần đồ bằng lôi điện, muốn xé nát thiên khung.
Ngẫu nhiên có một tia lôi điện rơi xuống đất, dễ dàng đánh nát một ngọn núi, xóa bỏ hết thảy sinh linh chung quanh.
… …
Tiếng kêu và tiếng rống chấn động Nghiệt Nguyên, đại quân bên ngoài Trị Đàn cũng nghe được.
Chúng tu nhao nhao nhìn về phía chỗ sâu trong Nghiệt Nguyên, trong tầm mắt, tường vân bên trong Trị Đàn càng thêm diễm lệ.
Phía sau tường vân là bầu trời thâm trầm, nơi đó có tồn tại làm bọn họ sợ hãi.
Cho dù đại chân nhân và yêu vương, nghe được thanh âm kia không khỏi run run một hồi, tựa hồ cảm nhận được hung sát khí khủng bố, trong lòng đều hoảng sợ.
Bên trong Trị Đàn.
Tần Tang không rõ ràng cho lắm, hắn chẳng biết Minh Yêu Cổ, không biết uy lực của nó.
Tả chân nhân hiển nhiên không nhàn tâm giải thích cho hắn.
Bất quá, nhìn thấy sắc mặt của Tả chân nhân, Tần Tang hiểu ra đã xảy ra đại sự gây bất lợi cho đạo môn.
Ba tiếng trống vang lên, Tần Tang nhíu mày, hắn mơ hồ nghe được tiếng kêu và tiếng rống.
Thanh âm tựa hồ từ bên ngoài Trị Đàn truyền tới, nhưng không rõ ràng lắm, lại làm cho hắn hãi hùng khiếp vía, tựa hồ có đồ vật cực kì khủng bố đang đến gần.
Tả chân nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc kinh sợ càng sâu, làm cho Tần Tang biết cảm giác của mình không phải giả.
Biên giới tường vân.
Đạo môn điên cuồng trùng sát, căn bản không kịp ngăn cản yêu vương gõ Minh Yêu Cổ.
Văn sĩ áo trắng tràn đầy suy yếu, ánh mắt tham lam nhìn hai mươi bốn Thiên Ngục tàn đồ.
Hiện tại đám đại chân chân ẩn ẩn hiểu ra.
Căn bản không có Thần đình xuất thế!
Hết thảy đều là giả, là cạm bẫy của Quỷ Phương quốc, bọn chúng lợi dụng lần Trị Đàn náo động kia, bố cục bách niên, từng bước một dẫn đạo môn vào bẫy, chỉ vì hôm nay!
Vậy mục tiêu của Quỷ Phương quốc là cái gì?
Lão đạo sĩ ngẩng đầu.
Vì Hai mươi bốn Thiên Ngục tàn đồ sao!
Quỷ Phương quốc muốn cướp hai mươi bốn Thiên Ngục tàn đồ!
Năm đó, Hậu Thổ Thiên Sư khai sáng thần đạo, luyện chế hai mươi bốn Thiên Ngục, bảo vật này chính là nguyên khởi.
Nếu Quỷ Phương quốc muốn tái diễn thần đạo, có thể tham chiếu tàn đồ, thậm chí lấy làm căn cơ, đối với bọn chúng có ý nghĩa trọng đại.
Nhưng mà bảo vật này được cất giữ trong Hạc Minh Sơn, có đại trận của Âm Thiên Cung, Đạo Đình có thể tùy thời trợ giúp, không dễ bị cướp như vậy.
Một khi tàn đồ rời khỏi Âm Thiên Cung, thậm chí bị đưa vào Nghiệt Nguyên, thì đơn giản hơn nhiều.
Trong nháy mắt, lão đạo sĩ nghĩ rõ ràng ngọn nguồn, cánh tay cầm phất trần đang phát run, muốn liều lĩnh thu hồi tàn đồ.
Chỗ giao giới giữa Nghiệt Nguyên và Cương Sơn Trị.
Khi sắc lệnh bị bóp nát, nơi này phong vân đột khởi.
Mây đen che trời tế nhật, cực tốc khuếch tán đến Cụ Sơn Trị Đàn, xuyên qua khoảng cách cực xa, mơ hồ nhìn thấy được kim quang trong mây đen.
Đại quân bên ngoài Trị Đàn bỗng nhiên cảm thấy thiên hôn địa ám, đưa mắt nhìn bầu trời hướng Đông, thấy mây đen che trời, phong lôi vù vù đùng đùng, đang lao nhanh tới đây.