Chương 2808: Thăm dò phong bạo
Chương 2808: Thăm dò phong bạo
Thanh khí dừng lại ngay lỗ rách, không ngừng quay cuồng.
Tần Tang liên biến ấn quyết, đạo đạo lưu quang đánh về phía lỗ rách, mặt trống và thanh khí cộng hưởng, khí tức dần dần ngưng tụ, hóa thành một tấm lụa mỏng, vừa đúng lấp kín lỗ rách.
Hoàn thành bước này, Tần Tang thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ hưng phấn.
"Rất tốt! Bần đạo chuẩn bị cho ngươi năm cây Nguyên Tia thảo, không ngờ ngươi lại thành công trong một lần, xem ra thiên phú của ngươi rất tốt, chỉ khổ vì không có danh sư chỉ điểm. Ngươi nghỉ ngơi một lát đi." Viên chân nhân liên tục gật đầu, xuất thủ giúp Tần Tang ổn định chiến cổ.
Cho dù Tần Tang không còn độ tuổi cần cổ vũ, nhưng khi nghe đại chân nhân tán dương, không khỏi tinh thần hưng phấn, lập tức nhập định điều tức.
Theo từng đoàn từng đoàn tinh hoa bay vào trong ngọn lửa, mặt trống dần dần được chữa trị, hầu như nhìn không ra vết tích từng bị hư hại.
Hiện tại dù xuất hiện sơ sót, vẫn không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng còn chưa đến đích, hành trăm dặm giả nửa chín mươi*, tiếp theo cần khống chế tinh hoa, trộn lẫn hòa tan vào trong thân trống, khí mạch quán thông, mới là một bước khó khăn nhất!
"Phù!"
Tần Tang nghỉ xong, nhẹ nhàng thả khí tức, sắc mặt ngưng trọng, hai bàn tay đưa vào trong ngọn lửa.
Linh hỏa đại thịnh, thoạt đầu chiến cổ không biến hóa, sau đó lại phảng phất như bị nung chảy, hiển hiện quang trạch, tràn qua lỗ rách, di chuyển khắp thân trống.
Sau cùng chiến cổ không còn bộ dáng ban đầu, biến thành một linh thai tỏa ra ánh sáng lung linh màu đỏ hồng.
"Tận dụng thời cơ, chớ do dự!"
Viên chân nhân quát nhẹ nhắc nhở.
Tần Tang không chút do dự, lập tức kết ấn, đánh vào trong linh thai.
'Phừng!'
Linh thai bắn ra một đạo ba động, linh hỏa chấn động, bị Viên chân nhân kịp thời trấn áp.
Tần Tang không rảnh phân tâm, chăm chú nhìn mỗi một lần linh thai biến hóa, nhanh chóng xuất thủ.
'Ầm! Ầm! Ầm!'
Linh thai chấn động, không ngừng co lại, tốc độ quang trạch di chuyển, càng lúc càng nhanh, tỏ rõ bên trong đang dung hợp.
Rốt cục, khi linh thai thu nhỏ đến một mức độ nào đó, mặc cho Tần Tang thi triển các loại ấn quyết, đều không thể làm linh thai biến hóa mảy may.
Tần Tang chảy mồ hôi, một là tiêu hao rất nhiều, hai là không thuận lợi như dự đoán, gặp nan quan.
'Bớp!'
Hai bàn tay của Tần Tang kẹp chặt lấy linh thai, nồng nặc huyết khí hiện lên, hắn không tiếc hao tổn tinh nguyên thi triển bí thuật của Trọng Huyền quan.
Huyết khí điên cuồng tràn vào trong linh thai, rốt cục khiến cho linh thai vặn vẹo, ẩn ẩn tạo thành bộ dáng trống trận.
Sau đó mỗi một bước đều cực kì gian nan.
Cho đến đằng sau, chiến cổ hoàn hảo gần như muốn thoát thai, nhưng Tần Tang phát hiện vô luận bản thân làm thế nào, luôn luôn kém một chút.
Tiêu hao càng lúc càng kịch liệt, sắp đến giới hạn, Tần Tang rốt cục dời mắt, nhìn về phía Viên chân nhân.
Sau một khắc, chân nguyên hùng hồn từ lòng bàn tay của Viên chân nhân dâng lên, nhiệt độ trong hỏa thất tăng vọt, linh hỏa thoáng chốc ngưng tụ tới cực điểm, đều chui vào trong linh thai.
'Ầm!'
Một đạo sóng lửa quét ngang hỏa thất.
Trung tâm sóng lửa thình lình hiển hiện một linh trống, lỗ rách bên trên mặt trống không thấy đâu, thân trống tán phát hào quang, còn ôn nhuận hùng hậu hơn khi Cố đại sư chữa trị.
Tần Tang cầm linh trống, thưởng thức cảm ứng một phen, rồi đưa cho Viên chân nhân, bước cuối vẫn cần phải nhờ Viên chân nhân giúp đỡ, làm hắn hơi chút tiếc nuối.
Đổi thành Cố đại sư, chắc chắn sẽ làm tốt hơn hắn, mà tu vi của Cố đại sư không bằng hắn, cho nên kém nhau không phải do tu vi, mà là về phương diện lý giải luyện khí.
Nhưng mà qua lần khai lò này, Tần Tang minh ngộ rất nhiều thứ, không kịp chờ đợi muốn tìm chỗ bế quan tìm hiểu, tiêu hóa thu hoạch, thuật luyện khí của hắn nhất định tiến nhanh như gió.
"Tùng!"
Tiếng trống kéo Tần Tang ra khỏi dòng suy nghĩ.
Viên chân nhân liên tiếp gõ mấy lần, trầm ngâm nói: "Uy năng chỉ dưới linh bảo, bần đạo cần bế quan rất lâu, chắc đạo hữu cũng cần trở về bế quan, bần đạo không tiễn."
"Đa tạ Viên chân nhân chỉ điểm."
Tần Tang đứng dậy, hành lễ nói cảm tạ, rời khỏi hỏa thất, bấm ngón tay tính toán, vậy mà đã qua hơn ba tháng.
Giao dịch giữa hắn và Đạo Đình đã xong, chiến cổ không thuộc về hắn, nhưng Viên chân nhân cũng không cự tuyệt hắn đến đây thỉnh giáo.
Vô luận cân nhắc từ chỗ nào, Tần Tang đều cảm thấy mình kiếm lời.
Viên chân nhân bế quan, hắn cũng không tiện ở lâu trong Trị Đàn, đến nhà bái phỏng Cố đại sư, mượn tĩnh thất bế quan.
… …
Một năm sau.
Tần Tang xuất quan, rời Bạch Thạch Trị, một mình lên bắc, cả đường vô sự, quay về Cụ Sơn Trị Đàn.
Xuyên qua tường vân, tiến vào kim điện, Tần Tang phát ra tín hiệu, không lâu lắm liền có một đạo độn quang lao vùn vụt tới, chính là Mạc Hành Đạo.
"Bận thỉnh giáo thuật luyện khí của Cố đại sư, nên chậm trễ chút." Tần Tang xin lỗi.
"Không sao! Nhận được tin của đạo hữu, ta liền chạy tới đây, từng thử thăm dò, đáng tiếc còn chưa đến gần phong bạo mà đạo hữu nói, đã cảm thấy mệt mỏi, không dám tiếp tục mạo hiểm nữa."
Mạc Hành Đạo thở dài: "Bên trong quả nhiên hoàn toàn thay đổi!"
Đang khi nói chuyện, hai người bay xuyên qua Cửu Khúc Tinh Hà, đi qua nhiều huyễn cảnh, đến gần phong bạo.
Mạc Hành Đạo đứng lặng một chỗ, thật lâu không nói.
Tần Tang nói: "Trung tâm phong bạo biến thành bộ dáng gì, đi vào mới biết được!"
Nói xong, Tần Tang tế lên Lục Đàn, mở ra bát môn, gọi Quế hầu ra.
Thần thông của Quế hầu quả nhiên ghê gớm, ngắn ngủi mấy chục năm đã khôi phục nhục thân như cũ, thực lực cũng khôi phục tám thành.
Khi biết Tần Tang muốn xông vào phong bạo, Quế hầu không khỏi rụt rè, nhưng không dám nghịch lại mệnh lệnh của Tần Tang.
Tiếp theo, Tần Tang lấy ra một số linh phù hộ thể, ba người cùng thi triển thần thông, kết thành Tam Tài trận, thử thăm dò phong bạo.
Tần Tang đi trước, Đại Kim Cương Luân Ấn, Ly Hợp Thần Quang, Minh Sơn Khải và các loại thần thông hộ thể cùng nhau hiện, Vân Du kiếm treo ngược trên đỉnh đầu, kiếm quang bao phủ ba người.
Tiến vào trong phong bạo, một cỗ khí tức hỗn loạn đập vào mặt, gió thổi như đao cắt, toàn thân Tần Tang chấn động, chân dậm hư không, cưỡng ép vững chắc thân hình, Vân Du kiếm tỏa sáng, toàn lực chống đỡ.
Có Tần Tang gánh vác, Quế hầu và Mạc Hành Đạo nhận áp lực không lớn lắm, toàn lực duy trì chiến trận, phụ trợ Tần Tang, chậm rãi bay về phía trung tâm phong bạo.
Tốc độ của bọn họ rất chậm, vừa đi vừa nghỉ, khi thấy an toàn mới tiếp tục tiến lên.
Tình huống tốt hơn dự đoán, trong phong bạo còn tìm thấy phân giới của huyễn cảnh, nói rõ có hi vọng khôi phục.
Bất quá, khi ba người đi sâu vào, cảnh tượng trước mắt thấy mà giật mình.
Tần Tang lần theo lộ tuyến trong trí nhớ đi tiếp, đằng sau ngay cả vết tích của huyễn cảnh cũng không tìm được, cơ hồ triệt để hỗn độn, phong bạo phệ nhân, áp lực càng thêm kinh khủng.
Cho đến sau cùng, còn cách Xích Kim Linh Châm một khoảng ngắn, Quế hầu và Mạc Hành Đạo cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thực lực của Quế hầu kém cỏi nhất, há miệng thở hồng hộc, trong lòng còn sợ hãi.
Mạc Hành Đạo trầm mặc, không nói lời nào.
Tần Tang biết gã đang suy nghĩ gì, lên tiếng trấn an vài câu, Đạo Đình có truyền thừa luyện khí tương cận Khôi Lỗi thuật, dù cho tìm không thấy con đường phi thăng, cũng có thể nghĩ cách giúp gã cầu tới.
Lúc nói chuyện, Tần Tang nghĩ đến Thái Ất Tinh Dư.
Hiện tại xem ra, muốn xông đến trung tâm phong bạo, dù cho đầy đủ nhân thủ, cũng phải có một kiện chí bảo cường đại hộ thân, theo lời nhắn của Bảo Cô, Thái Ất Tinh Dư có độn thuật và khả năng hộ thân.
Chắc phải bắt đầu chữa trị bảo vậy này rồi.
*Chú thích:
- Hành trăm dặm giả nửa chín mươi: Đi trăm dặm, thì 90 dặm cũng chỉ là nửa đường, càng gần tới đích thì nhất định càng phải kiên trì.
- Dịch giả: Cám ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ Ngọc Phiếu ạ!